Monday, April 21, 2014


EM VỀ PHỐ CŨ

Tiểu Vũ VI


Về ngang qua phố cũ
bước âm thầm lẻ loi
mấy năm rồi không gặp
sao vẫn luyến bồi hồi

Còi tàu xé thinh gió
sân ga vắng người thương
tìm anh nào đâu thấy
tim nhói luống đoạn trường

Mãi đong đầy khắc khoải
tình si thuở đôi mươi
Dư hương vòng tay ấm
Giọng nói tiếng anh cười

Hồn em giờ phong liệm
từ ngày giã biệt nhau
chưa mờ phai kỷ niệm
dấu ấn vết tình sầu

Đông tây trời ly cách
em trôi nổi linh đinh
áo vẫn tím màu nhớ
sắt son một chuyện tình

Đã lâu mình không gặp
đời lỡ cuộc tình đau
cũng trọn lời hẹn ước
chờ anh như ngày nào…

Tiểu Vũ Vi



 


THÁNG TƯ UỐNG RƯỢU CÙNG BÈ BẠN

KHIẾU LONG










Uống đi chén rượu nghĩa tình
Uống đi để thấy đời mình có nhau,
Quê hương , Tổ quốc niềm đau
Uống đi ngạo nghể với màu cờ xưa

Uống đi rừng vẫn giăng mưa,
Uống đi khóc bạn mới vừa ngủ yên
Hình như có giọt sầu miên
Rớt rơi trên đỉnh muộn phiền đời ta.

Uống đi kỷ niệm phôi pha
Uống đi năm tháng nhớ nhà xanh xao
Ta người lính cũ hư hao
Rút dao đâm ngực máu trào hờn căm

Uống đi tù ngục xa xăm
Uống đi nước mắt âm thầm lặng rơi
Bạn bè chiến trận thây phơi
Bỏ ta còn lại , giữa đời xót xa.

Uống đi em giết tình ta,
Uống đi ân ái mặn mà nồng cay
Mưa trên thành phố vẫn bay,
Ta ngơ ngác giữa tháng ngày phiêu du
K.L





Thursday, April 17, 2014



GỬI VỀ N TRỌN TÌNH YÊU CỦA BIỂN

TIỂU VŨ VI



















hình trích từ Gió O

Mưa vẫn rơi trên góc phố tình nhân
Đồng hồ chuông điểm mừng anh ngày mới
Thêm một tuổi… có quà em thương gởi
Trọn mối tình biển rạng ánh xuân ngời

Tám mùa thiết tha ôm vào lòng khơi
Bao muộn phiền gian nan cùng trăn trở
Biển là em đậm sâu từ muôn thuở
Dài, rộng, thủy chung, mặn cả đời anh

Biển tận hiến cho anh những ngọt lành
Cùng sớt chia ngày tháng nhiều trống vắng
Những buồn vui hay đau thương sầu lắng
Để nụ cười anh môi nở thắm tươi

Biển khát khao đắm đuối hát cho người
Bản tình ca nồng nàn như ngọn nến
Thắp sáng tim anh khi mùa đông đến
Mình bên nhau trong hạnh phúc bình yên

Vì yêu anh biển bạc đầu thương nhớ
Sóng vỗ quanh hồn ru lời trăm năm…

 PTMC
Tiểu Vũ Vi










Tuesday, April 15, 2014


SINH NHẬT MÙA THU

KHIẾU LONG
 
















Không có gì tặng em ngày sinh nhật
Mấy tháng nay ta thất nghiệp lâu rồi
Túi áo trái chỉ còn toàn nỗi nhớ
Tặng em nha... em không chịu thì thôi

Chiều ở đây mùa thu vàng góc phố
Đi lang thang tìm kỷ niệm hôm nào
Áo ai bay chập chùng chiều lộng gió
Trái tim buồn từng nhịp đập xôn xao

Hai bên đường những chùm hoa tím dại
Nở dịu dàng trên từng bước thu sang
Ta vẫn chờ với tháng ngày hiu quạnh
Em đi qua ....ta lặng đứng bên đàng

Con tim ta chiều nay sao trống vắng
Sinh nhật em... nỗi nhớ gởi đi rồi
Em có nhận hay dù em không nhận
Tình yêu ta ...tất cả chỉ thế thôi

Đời sẽ buồn ...nếu không còn nỗi nhớ
Nếu ghét nhiều thì nhớ trả lại ta
Cho tháng ngày dù buồn thiu tàn tạ
Ta vẫn yêu ... như thưở mới như là

K.L

Thursday, April 10, 2014


LONG LANH HOA HỒNG

MAI LINH NGUYỄN

 









Anh tặng em đóa hồng một sáng ban mai
Long lanh qua mặt hồ ơi xao nhẹ
Em nghe trái tim mình run lên khe khẽ
Thầm thì em gọi ...hoa ơi !

Anh đang ở đâu rực rỡ ánh sao trời
Xin hãy lắng nghe tiếng hoa hồng tỏa ngát
Bồng bềnh trôi một sắc thắm xanh màu

Một đóa hồng đỏ thắm nỗi nhớ nhau
Trong sương sớm nồng nàn thơm hoa gọi
Mặt trời về mỗi sớm chiều chói lọi
Hương sắc ngời ngan ngát ở trong nhau

Mai Linh Nguyen
4/2/2014.


Wednesday, April 9, 2014

CÒN ĐÓ ĐẢO XA

TÚY HÀ










Em có nghe biển hát
Từ hoàng sa trường sa
Em có nghe lời cát
Khóc ngất giữa chiều tà

Em có biết anh là
Hóa thân con còng gió
Trên bãi bờ cát mặn
Sóng cuốn đời đi xa

Em có nghe lịch sử
Có tên Ngụy Văn Thà
In bóng cờ trong gió
Lồng lộng khắp trời xa

Em có nghe tiếng oán
Vong quốc tử sĩ ca
Hồn chưa hề siêu thoát

Thân xác là châu sa

Em có nghe biển khóc
Vang vọng thủy mộ quan
Cửa u minh khép chặt
Người thủy táng không nhà

Ôi! Tháng giêng mười chín
Năm bảy bốn nộ cuồng
Có những người nằm xuống
Viên đạn cuối không hàng

Lịch sử chưa sang trang
Vì còn đang viết tiếp
Biển đảo chưa bình yên
Vì nhiều người không biết

Em ơi! Đừng em nhé
Nghe biển hát gió ru
Hãy nhìn con sóng nhảy
Đầy oan khiên hận thù

Đêm sẽ qua ngày tới
Có nhiều điều phải quên
Chỉ một điều phải nhớ
Việt Nam ta ngàn năm.


TH

Tuesday, April 8, 2014


TÔI LẠI VỀ TÌM EM TRÊN CÁNH ĐỒNG HOA

KHIẾU LONG















Tôi lại về tìm em trên cánh đồng hoa
Mùa xuân còn đây nhưng em đâu sao không thấy
Những đoá poppy vàng của chiều xuân năm ấy
Vẩn thật nồng nàn giữa vùng gió mênh mông

Đang ở một nơi nào em còn nhớ nhau không
Nhớ cánh poppy vàng hôm nào tôi đã cài cho em lên mái tóc
Yêu thương ngập tràn và hình như em bật khóc
Kỷ niệm chập chùng những ngày tháng yêu nhau

Thời gian ơi... thời gian ơi... sao vội qua mau
Từ một hôm nao chúng mình đã không về chung lối
Đám cưới nhà ai pháo đỏ... hoa vàng bay bối rối
Tôi đi trong lặng thầm... chôn dấu mối tình tôi...

Hạnh phúc thật gần... nhưng cũng rất xa xôi
Chiều nay lang thang trên cánh đồng hoa vàng bát ngát
Giữa cánh đồng hoa poppy tôi nằm nghe gió hát
Lời hứa em hôm nào... mình yêu mãi nghe anh...


Hoa poppy nở dịu dàng... và khung trời mãi còn xanh...
LK
 













MỘT NGÀY TẠI TRẠI A .30

QUAN DƯƠNG










Tiếng kẻng giục hừng đông thức dậy
Dây xích rời hai cửa buồng giam
Bộ xương khô vo tròn nhúm giẻ
Chà hàm răng bằng chiếc bót cùn

Thêm tiếng kẻng ba hồi giục giã
Súng AK đạn giặc lên nòng
Gã tù binh nạn nhân lịch sử
Củ khoai mì lót dạ thay cơm


Gió bấc thổi liếm vào kẽ áo
Hai hàm răng lập cập rùng mình
Chiếc cuốc vác gã tù binh ngụy
Đường ra đồng hai cẳng run run

Bùn đất đỏ ôm mưa rưng rức
Bấm ngày đi mười ngón chân trần
Chiếc lon gô bên hông thầm nhắc
Mũi súng thù đòi nợ sau lưng

Trưa nhát cuốc đào từng nấm mộ
Chôn cuộc đời đang độ thanh xuân
Mặn bờ môi giọt mưa rát mặt
Thương non sông gảy gánh nửa đường

Lưng chén cơm trộn thêm chén nước
Vài cọng rau cải thiện quơ quào
Hạt muối trắng ngậm không nỡ nuốt
Nước miếng trào vừa ngọt vừa đau

Chiều loang lở bên bờ suối đục
Rửa bộ xương nặng nợ tiền khiên
Có con bướm bay ngang bắt gặp
Bốn mắt nhìn nhớ thuở hoa niên

Cặp loa nặng ngồi trên nóc trại
Đè ngửa tai cưỡng hiếp bạo tàn
Triệu tinh trùng nhân danh chủ nghĩa
Mang súng ruồng khắp chốn nhân gian

Gã tù binh đùm trong miếng giẻ
Theo đàn trâu mệt mỏi vô chuồng
Tiếng xích sắt trói đêm nức nở
Ngỡ tiếng đò ai gọi qua sông
QD


Monday, April 7, 2014


THÁNG HAI ÁO TRẮNG

PHẠM TƯƠNG NHƯ

 











Tháng hai áo trắng về ngang cửa
Quên bẵng chiều nay thiếu cái đuôi
Nên cứ e dè như mấy bữa
Nhẹ gót vào Xuân hoa đỏ môi

Tháng hai mắt liếc người bắt gặp
Bẽn lẽn như trăng mới lưỡi liềm
Lính quýnh tay Tiên rơi sách cặp
Thẹn thuồng chín mọng cả đôi tim

Tháng hai gió mơn man chải tóc
Áo trắng tung tăng nắng đến trường
Ngó quanh, nghỉ quẩn tìm trong góc
Áo trắng quần tây đứng dễ thương

Tháng hai áo nắng lan huệ trắng
Mật ngọt hương hoa kết nụ cài
Mái tóc thả dài vai trĩu nặng
Ân tình trao gửi chẳng ai hay!

Tháng hai áo trắng nhầu vạt nắng
Nhớ một người đi chẳng chịu về
Vọng tiếng gió buồn im bóng lặng
Chiều tàn cô lẻ điếng cơn mê

Tháng hai hờn giỗi thay màu áo
Lá nõn vườn Xuân hoa kém tươi
Gió lặng lòng chưa vơi bão tố
Bướm trắng bay xa, phố lạ người
PTN
02/27/ 2014

Thursday, April 3, 2014

gởi lời thăm mùa xuân

văn chương
PHẠM NGŨ YÊN

1.

Những dòng chữ sáng hôm nay ngỡ ngàng như cánh bướm. Chúng đậu xuống trang giấy cũng ngỡ ngàng một thơ dại. Thời mới lớn tôi làm một người lính xa nhà. Việt Hà ngày đó hai mươi tuổi và hồn nhiên như chim. Tôi đứng chôn chân bên đường trong khi những dòng mưa phù phiếm bay ngang thành phố biển. Mưa cũng làm ướt át những cây bàng già nua trước nhà nghĩ mát Công Chức. Cửa sổ xanh, những chấn song yên tỉnh. Đàng sau đó khép kín một chân dung. Khép luôn những giấc mộng.

Mùa màng mang tiếng gió lạnh khô nhưng úa vàng nỗi nhớ. Khóm tường vi bên đường run rẩy như bờ môi đợi nụ hôn lần thứ nhứt. Phải bao nhiêu tháng ngày tôi mới quên được nàng? Quên con phố hẹp chia tay với bàn chân yếu mỏng. Cơn gió nào thổi ngược đường tôi đi?

 

Thời gian tôi trở về làm việc tại trường Truyền Tin, Việt Hà đang đứng coi tiệm với mẹ nàng trong những ngày không đến lớp. Một tiệm bán kem nằm giữa ngả tư Trần Hưng Đạo và Nguyễn Thái Học. Từ quán của nàng, khách có thể thoải mái vừa ăn kem vừa nhìn ra bốn hướng đường. Hai hướng đi vào chợ và những phố tiệm mang đầy sức sống. Một hướng đi ngược về chân núi. Nơi có một bệnh viện và một sân vận động. Hướng cuối cùng dẫn ra biển. Khách hàng là những người lính gồm đủ thành phần, đủ mọi binh chũng. Vì Vũng Tàu ngày đó là nơi trú đóng của nhiều trại lính và quân trường. Tôi thuộc quân trường Truyền Tin. Mỗi tuần có vài ngày tôi ra ngoài để ngồi đồng nơi quán kem của nàng. Đa số là lính nghèo. Những người lính nghèo sẽ không nói được những gì trước những cô gái đem hồn nhiên và tươi tắn vào đời. Nhiều khi tôi bối rối nhờ gió thay dùm lời tỏ tình. Tôi chỉ là một người lính trẻ nhưng không tự hào vì lon lá. Vậy mà không biết sao Việt Hà lại chịu đi chơi với tôi. Nàng nói rằng Ba Mẹ nàng cảm thông để tôi đưa nàng đi dạo phố. Đôi lần, tôi đã liều lĩnh thắp lên hạnh phúc khi nắm bàn tay của nàng. Mặc kệ những tia nhìn, những xét nét.

Chúng tôi đi bộ một hồi lâu trên đoạn đường ra bãi trước. Qua những Kiosque đang tắm mình dưới màu đèn. Qua những ghế đá nằm bâng khuâng nghe sóng vỗ ngoài xa. Lòng biển cạn đang lố nhố đá ngầm, giống như trò chơi dang dở của người khổng lồ. Những thân dừa run rẫy cành nhánh. Bưu điện có sân rộng nhìn thấy rõ bên trong, nếu là buổi sáng người ta sẽ thấy người phát thơ đang sắp xếp những chồng thư vào trong kệ. Và vài nữ nhân viên đang cúi đầu ghi chép. Một cây bàng trước sân thả bóng mát mỗi ngày như thả những buồn vui hối hả. Đâu đây, tiếng chuông nhà thờ ngân lên.

Nàng theo tôi vào quán cà phê Năm Tròn.

- Lạnh rồi. Nàng nói.

- Nếu Hà không chê áo nghèo của lính, thì anh cho mượn…

Tôi cởi chiếc Jacket nhà binh khoác lên vai nàng. Nàng bé nhỏ trông thấy. Mái tóc bay ngược về phía sau, giống như một cánh dơi đêm đang dẫy dụa. Những ngón tay đài các của nàng nằm trong bàn tay tôi. Ánh mắt của nàng như cười cợt, như dò xét. Có thể những ngày tháng tới của tôi, sẽ không còn bình yên. Tôi kêu cho Việt Hà ly đá chanh muối còn tôi thì vẫn cà phê. Quán đông người và may mắn chúng tôi tìm được chỗ trống. Ly cà phê đắng và nóng làm tôi bị bỏng môi vì vội vàng.

Với tôi, Vũng Tàu là thành phố của một mối tình bèo bọt. Tôi nhìn Việt Hà. Hai gò má hơi cao của nàng hồng lên, mỗi khi nàng nghe những lời khen ngợi của tôi. Người ta nói con gái có gò má cao, thường lận đận tình duyên. Tôi không biết điều đó đúng bao nhiêu. Nhưng lời cầu mong của tôi bây giờ là nàng được suông sẻ tình yêu. Nàng đừng đi qua những tháng năm dài với lòng đầy phù sa để biển trở thành sầu muộn.

Vài chiếc xích lô chở khách vượt qua. Tiếng ồn ào trong quán muốn chạy đuổi theo những vòng bánh xe. Từng miếng buồn vui quấn quít. Có cơn mưa chợt về. Tiếng mưa rời rạc gõ nhịp trên mái quán. Không ầm ĩ nhưng cũng làm lòng ướt át. Những ngăn đời cũng chật theo thương nhớ, mơ hồ.

Ánh điện nửa sáng nửa tối hắt xuống tận chỗ ngồi hai chúng tôi. Có tiếng hát vang lên từ chiếc Radio cũ. Bài Ngày Em Hai Mươi Tuổi. Tôi không biết bài hát có đánh động lòng cô gái, từ một đêm ngỡ ngàng sẫy chân với người lính tầm thường là tôi. Nhưng quả thật nàng đã “hơn hai mươi tuổi, nhưng chưa biết nói yêu người…” Việt Hà uống hết phần nước của mình, muốn về. Chiếc áo lụa khoét hơi sâu ở cổ. Lớp ren mềm ôm khít bờ ngực phập phồng. Có tiếng một con dế ngủ quên vừa trở mình gáy vang trong một hốc đá. Đó là lần cuối tôi ngồi ở cà phê Năm Tròn.

Tôi làm việc ở Trường Truyền Tin chỉ có một vài năm. Vì chán sự gò bó ở quân trường, nhân dịp mùa hè đỏ lửa tôi làm đơn xin Đại tá Vũ Duy Tạo (đang là Chỉ Huy Trưởng quân trường Truyền Tin) chuyển ra Vùng 2. Lúc đó, đối với tôi, thành phố nào cũng được vì tôi chỉ cần ra khỏi nơi đó. Số phận dung rũi khiến tôi lại trở về Đà Lạt. Nơi từng ghi xuống một tình yêu khốc liệt làm nát ngứu một thanh xuân. Tôi sẽ viết chuyện này vào một dịp khác.

 

Riêng Việt Hà, sau 1975 nàng vẫn cùng gia đình buôn bán tại Vũng Tàu. Nhưng đó là chuyện tạm thời.  Chuyện lâu dài là Việt Hà toan tính vượt biên một mình. Một người bạn trai học chung trường mà nàng thân thiết gọi là Bé Tư đã cùng nàng hùn mua một chiếc ghe nhỏ, tự lo bến bãi, tự tìm kiếm phương tiện. Chuyến đi trót lọt và tin tức gởi về làm hài lòng hai gia đình. Nơi dừng chân cuối cùng nơi bến bờ tự do, là Sydney, Australia.

Mọi thứ với tôi, gần như mất dấu.  Khi tình yêu trở thành một xác lá ngủ vùi, thì màu xanh người ta sẽ khó lòng tìm lại.

Mới đó mà đã gần 40 năm. Từng trang giấy đời lem luốt màu thời gian mỗi ngày lật qua với lòng rười rượi buồn. Tôi vẫn đi trên bốn phía cuộc đời, trong khi nàng như một dòng sông chảy yên giữa hai bờ nông cạn.

 

Khi rời Vũng Tàu và xa Việt Hà, tôi không biết có bao giờ nàng chịu nhớ đến tôi, người đàn ông không còn trẻ đang sưởi ấm nỗi nhớ già nua bằng giá rét trong lòng. Nơi ngôi nhà đường Heatherglen, tại thành phố Austin, tiểu bang Texas, tôi hồi tưởng lại những đam mê ngào ngạt. Nơi những cửa bể mù lòa, bao lòng thuyền vừa mất hướng. Người con gái dấu giữa môi hôn một âm phách kiêu kỳ.

Ước gì những giấc mơ đến không giống như cuộc đời. Giấc mơ thì quá rộng, cuộc đời thì chật, nên đầy những nỗi buồn. Những tình yêu mang dấu vết thơ dại, giống như mưa bóng mây. Bây giờ, nhìn lui lại, tôi với Việt Hà cùng chung một quá khứ, và cùng lớn lên theo những dâu bể, nhưng hình như giữa tôi và nàng chưa nhìn thấy nhau. Tôi và nàng nhìn qua vai nghe cơn mưa khát trong nhau từ thủa trước. Giống như hai phía địa cầu. Nơi tôi mùa hè, nơi nàng là mùa đông. Tôi từng có thời gian ngồi tìm kiếm một dấu vết của Việt Hà, sau những buồn vui phiêu bạt, lòng thầm mong biết về nàng có còn như lá xanh? Tôi không biết mỗi ngày nhìn vào gương soi, có khi nào nàng thấy thiếu vắng một điều gì đó? Còn tôi, từng có nhiều buổi sáng nghe tiếng chim sau vườn, âm vọng rã rời như nhắc về một trống trải. Trên trang vở đời, tình yêu giữa tôi và nàng được viết xuống, nhưng bằng những nét chữ không ngay hàng mà lấm lem vết mực. Tôi nhủ lòng mình đừng buồn. Những bờ cỏ xanh hổn hển giọt sương khuya. Căn phòng đêm không nhốt hết gió lùa. Những lời chia tay bay qua buổi sớm mai...

 

2.

Cách đây một năm, tôi và Quỳnh về thăm lại Việt Nam. Không gian là Vũng Tàu và thời gian là sau những ngày Tết. Hai chúng tôi rảo quanh một vòng hai dãy phố chợ. Đi dọc theo đường Trần Hưng Đạo không chủ đích. Chỉ để ngắm những thay đổi. Dấu vết về một nơi chốn vừa là quán kem, vừa là cà phê không thấy đâu. Những bờ đường mùa xuân tìm không ra cây bàng già. Cũng không thấy một cành sứ vừa ra hoa. Thành phố tôi yêu kỳ lạ ngày nào đang trở mình lo nghĩ. Từng giấc mơ cũng lớn theo thời gian, theo những ngôi nhà cao tầng. Còn chăng quá khứ nằm im dưới những thữa đường đang bóng nắng nhấp nhô.  Mỗi bảng tên đường dấu khép một lời tâm sự.

Quỳnh đi bên tôi, mắt nhìn quanh dè chừng những chiếc xe gắn máy vụt ngang. Mái tóc lòa xòa trước trán, nàng trang sức bằng nụ cười hồn nhiên cùng những bước chân như khiêu vũ. Tháng hai, còn cái rét từ thời tiết mùa đông, tôi nghe bàn tay nàng run trong tay tôi. Cái run, đủ để sau này, khi xa nàng, tôi vẫn cảm nhận được. (Thời gian chúng tôi về VN, thì ở Hoa Kỳ, nơi chúng tôi đang sống đang bị bão tuyết vùi dập. Những cơn gió lạnh từ Bắc Cực thổi xuống làm điêu đứng hai phần ba nước Mỹ. Mọi sinh hoạt bị đình trệ. Các công sở và trường học bị đóng cửa. Chính quyền khuyến cáo người dân nếu không có chuyện cần thiết, nên bớt đi ra ngoài)…

 

Tôi đưa nàng đi ngang ngôi trường cũ. Tôi rời trường quá lâu để cảm nhận được những dấu vết từng bị thời gian bào mòn. Những lớp học chắc già theo tháng năm? Chính vì vậy, bây giờ người ta đã phá bỏ và xây lại thành hai dãy lầu. Từ ngoài đường nhìn vào, màu tường vàng và ngói đỏ mới mẻ như một cô gái xuân thì. Các đầu hồi uốn cong nhìn xuống những bồn hoa óng ả màu gạch. Những lá cỏ như ướt át màu tương tư. Sân trường có thêm nhiều chỗ lát gạch nên nhìn thấy rộng thêm. Những cây điệp khom lưng ngoái nhìn lui một mùa hè. Không biết có còn những con sâu màu xanh rớt xuống vai ai sau những ngày lạnh? Hai cánh cửa sắt kiên cố bắt chết vào 2 cổng xi măng. Từ nơi đó, những chàng trai, những cô gái từ giả phấn trắng bảng đen để đi xuống cuộc đời. Chân họ dẫm lên những phong ba hay chạm vào hạnh phúc? Trong khi biển ngoài kia mỗi ngày âm vọng những lời gió thầm thì.

Nhà Thờ Lớn bên kia đường, nhìn từ Ty Cảnh sát cũ, phân cách với trường bởi hàng rào dâm bụt được cắt tĩa cẩn thận. Ánh nắng mặt trời đang chất ngất trên thềm đá sơn màu vôi trắng. Nơi đó từng ghi xuống những tình yêu một chiều. Từng là chỗ ngồi ủ chật thương đau hay khóc ngất một chân trời. Một nơi chốn ghi dấu những giờ không lớp của đám nam sinh ngồi nhìn theo những gót hồng. Cùng nỗi nhớ nhung bên đường rơi rụng.

Đường Lý Thường Kiệt chạy dài đến xóm Vườn, trước khi đụng quán Cây Duối, là một khu nhà xây cất cho những nữ tu, có tên là Nazareth. Bây giờ có tên mới là nữ tu viện Thánh Phao Lồ. Những cây phượng hối hả ra hoa suốt một mùa hè. Màu hoa cháy đỏ mang theo những điều quen lạ của một thành phố và những tuổi thơ chúng tôi. Biết ai còn ai mất. Ai còn chờ nhau ở phía xa. Nơi những con đường?

 

Chưa một lần Quỳnh biết về Vũng Tàu. Nhưng hình như để nhớ về tôi, nàng đã biết thương từng gốc bàng già nua lớn theo mỗi ấm lạnh tình đời. Từng cây sứ ra hoa trong những ngày giáp Tết. Nàng chưa từng sống ở Vũng Tàu, nhưng tình yêu nàng dành cho tôi giống như sóng, vừa dịu êm vừa dữ dội làm sao.

Sau 3 tuần lễ, Quỳnh vừa chia tay tôi để trở về Hoa Kỳ.  Nàng về trước tôi vì còn có nhiều việc phải về sớm. Những lời phone nũng nịu vừa im bặt bên tai. Đâu rồi tia nhìn nóng bỏng như lửa và những sợi tóc mệt nhoài trên gối. Những cuộc tình tưởng như đã già nua, nhưng thật sự còn rất trẻ. Nàng không kịp nhìn lui lại một tháng giêng ững hồng, từ một mùa xuân vừa đâm chồi gấp gáp.

 

Nàng đi rồi tôi về ở nhà em gái tôi, chờ hết tuần lễ Tết. Nhà nó nằm sâu cuối đường dẫn vào Hang Ông Hổ. Đó là tên gọi ngày xưa. Bây giờ đổi lại thành đường Trần Xuân Độ. Đêm ngủ một mình trong gian nhà hẹp nghe thấy hết tiếng xe gắn máy chạy bên ngoài. Tiếng những người bài bạc chơi khuya về kéo lê dép trên đường. Tiếng ho khan và tiếng khạc nhỗ tùy tiện. Tôi thao thức nhìn lên mái tôn có nhiều rảnh sét mờ ão vì mưa nắng như những đường tàu lạc mất sân ga. Vũng Tàu của đêm về sáng luôn gợi trong lòng tôi nỗi bồi hồi. Khi tháng năm xào xạc trở mình cùng tiếng thở dài của đêm cũng là lúc những nỗi nhớ về nhau hiện về. Mỗi nỗi niềm như một phấn hoa, dù tan vỡ mà vẫn còn thoang thoảng.

Lạ lùng làm sao, khi xa nhau, lúc nào người ta cũng thấy một khoảng trống- mà gió dù nhiều đến đâu cũng không thể lấp đầy- Những cơn gió thổi qua đời nhau lặng lẽ. Cái hơi thở của tình yêu cũng vậy.

Có nhiều cuộc chia tay ráo hoảnh nước mắt và không có kịp môi hôn. Mấy mươi năm trước hay bây giờ đều giống nhau. Vì ngày xưa thì quá trẻ để không dám hôn. Đến khi già thì ngại ngùng. Sợ bị thiên hạ cười.

Có những dự tính không biết nói sao cho vừa? Vì biển ngoài kia dù yên bình, nhưng ẩn dấu trong lòng bão tố. Có những đêm thức khuya, những ngày ngủ muộn. Những ngôi sao dù chạy qua những thiên hà cũ, nhưng vẫn còn lưu lại những vết sáng và những bụi tro. Giống như tình yêu. Nó có khả năng vùi lấp hay làm rực rỡ một kiếp người.

Tôi nhớ buổi sáng trước ngày về của Quỳnh, gió cũng đang thổi ngược về những góc đường nghẹt kín xe cộ. Tôi chưa kịp mở lòng để đón nghe một tiếng chim đang trong trẻo trên đầu. Mọi màu sắc, mọi tiện nghi từng chuẫn bị cho ngày Tết, đang kéo dài vô tận. Người ta dựng lên những bảng hiệu tượng trưng cho một mùa xuân óng ánh, không có đông phai hoặc thu buồn. Những bức tường tráng lệ dưới chân Núi Nhỏ mời gọi khách du lịch. Những biểu tượng mang màu sắc mới mẻ và những hoa văn chạy dài hai bên lộ. Vài đôi tình nhân đứng đợi xe taxi nơi lề đường. Những thịt da phơi bày như trãi nghiệm với đời những hoan lạc. Còn tôi?

Mới đây thôi, tôi còn đứng cùng Quỳnh trước quán Mr. Két, gần nhà Bưu Điện cũ. Một bông sứ trắng lạc lõng nằm yên bên lối đi, may mà chưa bị bàn chân người vùi dập. Tôi cúi xuống nhặt lên với lòng run rẩy buồn. Hình ảnh của quán cà phê Năm Tròn chỉ còn trong ký ức. Khó lòng tìm kiếm được một nơi chốn mang dấu vết thơ dại và rất mong manh ngày nào. Nắng chan hòa làm chói mắt. Cái nắng giống như thuở nào, khi tôi vào đời. Ba người bạn học chung trường, nhưng nhỏ hơn tôi nhiều tuổi ra gặp chúng tôi ở quán để cùng uống cà phê. Người đàn ông tên Báu. Hai người kia là phụ nữ. Một người tên Ái Nhân, một người tên Hồ Mai. Lúc này họ đang loay hoay với máy chụp hình. Cuộc sống vô tình đi qua từng ngày. Đi qua những tròn trịa, những góc cạnh của đời thường và giấc mơ trộn lẫn. Nên cần phải có hình ảnh gì lưu lại (nếu không thì sẽ mất). Mọi người đều cố gắng tươi tỉnh dù lát nửa sẽ chia tay bùi ngùi. Bãi cát sau lưng và một góc biển cạn nước. Những hòn đá hiện hình như trêu chọc. Hình như có một người nào đó đang cắm cúi đào kiếm một miếng hào hay một con ốc giữa mênh mông đất trời. Có còn ai đào kiếm trong hỗn độn và xô bồ của đời sống hôm nay, một chút quá khứ của ngày xưa?

 

3.

Bức ảnh như vậy, trong một bố cục tự nhiên không dàn dựng, vừa đưa lên Face Book, sau khi tôi về Mỹ. Người đưa lên là Ái Nhân. Một cô gái có đôi mắt tròn đen, nghiêm nghị. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì biết thêm tin Việt Hà cũng vừa về thăm Vũng Tàu. Khi tôi ngồi trên chuyến bay về Mỹ, cũng là thời gian Việt Hà bay về Việt Nam. Những nghịch lý luôn tìm cách len lỏi vào hoàn cảnh bình yên, để làm nên nỗi đau thực sự.

Lúc tôi yêu Việt Hà, ba mươi mấy năm về trước, tôi chưa có những nan đề. Tôi chưa từng kinh nghiệm về một lời chia tay. Lòng biển cạn dấu kín tình yêu tôi khi nàng cùng Bé Tư bước chân xuống lòng thuyền. Bao nhiêu nẽo đường nàng đi qua, nhưng tiếng cười nàng gởi lại.

Tôi biết tin nàng qua những người bạn học chung lớp với nàng. Rằng nàng vừa ly thân. Rồi ly dị. Nơi căn phòng dùng làm phòng thẫm mỹ ở một thành phố trong tiểu bang Victoria, nàng đi ra đi vào mỗi ngày trong vai trò một thư ký lấy hẹn cho khách hàng. Từng mùa xuân trôi qua trên các thảo nguyên mượt mà. Nơi những bầy Kangaroo lao xao nhảy qua những hàng cây không biết nói. Những mối tình muộn màng và già nua quá đỗi.

Ngày đó, ai bảo những phu nữ có gò má cao là gian truân chuyện chồng con? Nhưng còn những người đàn ông nhiều phong sương và nợ nần với nhân gian thì sao?

Có những tình yêu tròn trịa nhưng bị chết đuối ngoài biển khơi, dù bão giông chưa hề. Ai đã từng đi qua thãm kịch mới biết.

 

Một đêm, trên trang FB tôi thấy hình ảnh một cuộc họp bạn ở Vũng Tàu. Vài người ngồi trong gian phòng còn lãng đãng màu sắc của Tết. Một bình hoa mai to đùng và những ly rượu mừng Xuân uống nửa chừng. Một hình ảnh làm trái tim tôi thót lại. Việt Hà ngồi giữa những người bạn. (có vài người tôi biết, vài người không). Chiếc áo màu hột gà hay một màu gì tương tự trên thân thể Việt Hà khiến nàng tạo cảm giác cho người nhìn nàng cao và thanh thoát hơn ngày xưa.

Mắt nàng lai láng sắc cầu vòng nơi cửa biển xưa vừa cạn nước. Và nụ cười đang làm cho buổi chiều vui lên. Tôi nhìn nàng, lòng tiếc cho một thời nông nổi.

 

Một đêm, vẫn trên FB, tôi đọc tin nhắn từ nàng. Nàng nhắc tôi về con đường dẫn ra quán cà phê Năm Tròn. Chiếc áo Jacket nhà binh và ly chanh muối trở thành một quá khứ nhiệm mầu.

- Đoạn đường đi của chúng ta ngắn quá phải không? Nàng viết.

- Đúng với Hà. Nhưng rất dài với anh. Tôi trả lời.

- Tại sao?

- Vì Hà rẽ qua đường khác…

- Nhưng em vừa biết tin tức anh.

- Về chuyện gì?

- Anh đã có một bông hồng. Đúng hơn là đang có mùa xuân?

Nàng ám chỉ đến Quỳnh. Người bạn đời muộn màng. Tôi không trả lời thẳng câu hỏi của nàng:

- Hà có biết rằng trước khi có một mùa xuân, anh đã sống bao nhiêu lâu, bao nhiêu tháng ngày không tìm ra phương hướng?

- Đâu có phải là lỗi tại em?

- Anh không phiền trách em. Chỉ phiền trách một trang đời đáng lẽ không nên mở ra.

- Hãy nói cho em nghe có khi nào anh cầu mong em hạnh phúc?

- Anh cầu mong mỗi ngày. Ngay cả khi biết em đang hạnh phúc.

- Anh có hạnh phúc không?

- Hình như…

- Lạ lùng. Anh và Hà cùng đọc một trang sách, nhưng mỗi người hiểu sai một nghĩa.

- Cho nên mới có ngày hôm nay.

Một thoáng im lặng bên kia. Lằn gạch nhỏ đang chớp nháy, ghi dấu Hà đang gõ xuống. Một khuôn mặt cười hiện ra. Nàng đang nhắc nhở tôi niềm vui nào vậy?

Tôi nghĩ về thành phố đang nắng lóe của nàng. Vì nơi tôi bây giờ đang rét căm. Những luồng xe đi về, qua đời nhau, vội vàng. Không một ánh đèn hay một tiếng kèn xe chào hỏi. Nghe đâu đây vọng về lời ca, ngày em hai mươi tuổi.

- “Mùa xuân” của anh đang sống ở Việt Nam hay ở Mỹ?

- Ở Mỹ.

- Vậy thì anh phải cười lên thường xuyên, chớ sao mặt mủi lại khó chịu? (chắc nàng nhìn dung nhan tôi trên Face Book)

- Tại vì cuộc đời nó làm anh thương tổn.

- Nói em nghe đi…

- Đừng. Anh thích nuốt nỗi buồn xuống lòng…

- Vậy thì… Cho em gởi lời thăm mùa xuân… của anh…

 

Tin nhắn của Hà chỉ có bao nhiêu. Nhưng ngào ngạt và ấm áp một giấc mơ.

Suýt chút nửa tôi chúc nàng ngủ ngon, vì nơi nàng bây giờ là ban ngày. (Hai thành phố cách nhau cả một thái bình dương). Mới đó mà đã hai đầu nỗi nhớ. Màu áo trắng nhạt nhòa của nàng nhô lên giữa cuộc vui, từ đàng sau những môi cười bao cuộc đời thao thức? Hà ơi?

Vũng Tàu mùa này đang có gió. Nàng về võn vẹn có vài tuần nhưng đem hết cả mùa Xuân đi…?

PNY


SÓNG DỮ

NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG









Ngọn sóng cao người ta gọi là sóng dữ,
Không phải đâu anh sóng thể hiện mình,
Em cũng là sóng khi em xa anh,
Nhớ càng nhiều sóng càng cao chất ngất.

Tình là mơ, sóng và em là thật,
Đổ vào bờ những bọt sóng nhớ thương,
Anh không là bờ biển cát, chiều buông…
Để sóng ngả vào lòng anh giây phút.

Ngọn sóng cao sẽ mang về bão táp,
Không phải đâu anh sóng chỉ trải lòng,
Như người ta có những lúc vui buồn,
Bỗng thèm muốn được chia niềm tâm sự.

Ai hiểu được lòng em hiền hay dữ?
Ai hiểu được sóng kia lúc thét gào?
Sóng vươn lên muốn níu cả trời cao,
Lòng kiêu hãnh của em cao như sóng.

Tiếng sóng ấy vọng lên từ đáy biển,
Em nhớ anh thăm thẳm tự đáy lòng,
Ai hiểu được em kiêu hãnh, lạnh lùng,
Bọt sóng vỡ có âm thầm nước mắt.

Sóng đuổi nhau như cuộc tình đuổi bắt,
Giữa cô đơn biển rộng chẳng được gì,
Chờ mong anh, em là sóng đi về,
Tiếng sóng đời em từng ngày vang vọng.

Ngọn sóng vỗ ồn ào mùa biển động,
Không phải đâu anh sóng vẫn thì thầm,
Khi anh xa, em đã giận hờn anh,
Sóng xô nỗi lòng đau vào vách đá.

Khi giận hờn em là cơn sóng dữ?
Không phải đâu anh em kể chuyện mình,
Anh không là vách đá để bao dung,
Không gần biển, gần em trong gang tấc.

Bao nhiêu sóng làm sao đong đếm được,
Những nhớ thương, những hờn giận còn hoài,
Sóng dâng cao tung bọt sóng mù trời,
Sóng không dữ, chỉ suốt đời khát vọng.

NTTD

(Feb 23- 2014)









 

BÀI THƠ TỪ FACE BOOK

VÕ DUY CHUNG

 











Những ngày ta sống mông lung quá

Đổ hết đời như những vỏ chai

Những vỏ chai xếp hàng ngang dọc

Trống trải bên trong một nỗi buồn

Như đám tàn quân chiều trận mạc

Xếp chiến bào che dấu vết thương…

VDC

Wednesday, April 2, 2014


TRÊN NHỮNG ĐƯỜNG HOA

* nhật ký mhhoàilinhphương
“Cám ơn hoa đã vì ta nở
Thế giới vui từ nỗi lẻ loi…”     (1)




Đã qua bao nhiêu mùa, tôi không còn đếm nữa! Tháng tư về, Hoa Thịnh Đốn rưc rỡ những đường hoa…

Những hàng anh đào cánh hồng mềm bay trong gió… Tiếng sóng ru êm bên hồ nước Thomas Jefferson những hoàng hôn hiu hắt… những sớm mai se lạnh mù sương…

Những Magnolia… ngây ngây mùi cỏ dại!

Những Dogwood, hoa lấm tấm trắng hồng nhạt nhòa trải dài trên phố lạ, đường quen…

Những Crapable Japanese… với hơn hàng chục loai cùng xôn xao trong gió mới!...

(Tất cả không mang họ anh đào, nhưng trông xa cũng dịu dàng đan kín những hoa cho một chuyến viễn du về xứ Phù Tang thần thoại…)

Và trong sân vườn nhà, những bông hoa Mười Giờ trên lối đi viền cỏ… như lối vào Đại Học một thuở đầu đời, ngậm những trái me xanh!

Những Azalea trên bờ dậu của mọi cánh cửa im lìm, lặng lẽ, mở rộng đón chào bước chân ấm áp của ký ức khuất lấp, mù xa…

Chỉ biết, mùa hoa bên chồng đã làm thức giấc trong tôi bao ngày tháng cũ…

“Gió sao gió mát sau lưng

Dạ sao …dạ nhớ…người dưng thế này! “    (2)

 

Một thoáng… mà trí nhớ đã bồng bềnh trôi về đường hoa của bao mùa xuân áo lụa ngà, tóc gió bay nghiêng, rôn ràng môi thiếu nữ!...

Saigon mùa Tết, chợ hoa Nguyển Huệ, năm nào cũng bắt đầu chưng bày sau ngày 23 âm lich, đưa Táo Quân cưỡi cá chép về trời…

Và tôi với Tỷ Muội - nhỏ bạn thân - theo từng năm cũng ới để chờ nhau cùng giung giăng bát phố Bonard, ăn kem Phương Lan, và lang thang ngắm nhìn hoa xuân trải dài từ góc Lê Lợi – Nguyễn Huệ đến cuối đường ra bến Bạch Đằng, mà ở đó những nhà hàng nổi Mỹ Cảnh, Ngân Đình im lìm trên bến sông, không đủ hấp dẫn để làm vui chân khách khi tàn năm cũ!

Là những đêm lồng lộng gió. Là những ngày rộn rã bờ vui…

Tình đầu đời thơm và mát như thạch. Rón rén bước chân đi… Như thiếu nữ bên hoa ấm áp nụ cười. Như tiếng hát Dalida  trải dài trên con phố rộng, nồng nàn, quấn quít; thương yêu  “Tout l’amour que j’ai pour toi …”

Quân ạ, có phải tình yêu chúng ta giống như mùa mưa không bao giờ mất, vẫn trở về trong ký ức từng năm, và từng năm…

Ốc Hương đã đếm tình yêu chúng ta tròn bảy mùa hoa, vừa tròn bảy tuổi. Từ một cô bé con nghịch ngợm với tóc demi garcon, quần ống thấp, ống cao, nhảy cò cò với ban bè bé con trong cư xá…  tóc đã chấm bờ vai lúc nào không biết, mơ mộng vu vơ theo những bông hoa cúc vàng rực từng mùa Tết đến, ngẩn ngơ buồn nhìn những bông hoa đào hồng thắm trải dài bên dốc khu Hòa Bình, về nhà thờ Con Gà ở thành phố tẩm đẩm mù sương…

Đêm Ngọc Lan thơm ngát, ngày hoa sứ ngọt nồng ngào ngạt bay sang…

Bên lò sưởi, nghe tiếng thông khô ngai ngái trong ánh lửa bập bùng…

Có phải không anh, những mặn nồng ta đã có... Để mưa trên đời anh, trên đời em, vẫn còn giữ lại chút vốn liếng của tình cũ trên tay.

Có phải từ ngày ta xa nhau, em không về Dalat nữa? Dalat của môt thời réo gọi tình xa…

Môt chuyến xe đò. Một chuyến bay của thời anh tham dư khóa học trung cấp Chiến Tranh Chính Trị. Dalat một thời… chỉ duy nhất một Thủy Tạ lẻ loi ngơ ngác giữa mặt hồ… Của Mimosa ánh bạc long lanh, nhẹ nhàng trong sương sớm. Pensée tím âm thầm kiêu hãnh… như nỗi tuyệt vọng vô hình… không đánh gục đươc tin yêu.

Tiếng xe thổ mộ Thái Phiên lóc cóc về qua đâu đó.  Mận Trại Hầm chua ngọt trên môi, những quả dâu tây thơm thơm, đỏ au, mong nước. Café’ Tùng thơm nồng, nhưng đắng ngắt trong cổ họng, cho đêm hò hẹn dài thêm…

Bao nhiêu giòng sông trôi… và ta mãi hoài là một bến đời làm sân ga nhỏ?

Rồi vạt nắng nào xa trong tiếng nhạc chập chùng  “Dans le soleil, dans le vent” … Giọng ca bay từ triền núi đến vực sâu, từ non cao xuống miền thung lũng, về qua đồi Cù… chìm trong những vạt dã quỳ hoa vàng mấy độ yêu thương….

Nhưng có phải tình yêu đã là những vết chém để lại muôn đời thương tích trong tim, khi tay đã lìa tay trên những đường hoa ngày cũ?

*

Mùa hoa Hoa Thịnh Đốn đã về theo tiết hè sang…

Oi nồng. Hực lửa. Tôi thèm vẫy vùng trong sóng nước. Cho dịu lại những cơn đau. Cho thêm chút êm ái trên những trầm luân gánh chịu bên đời…

Bạn bè hỏi thăm. Tôi có hanh phúc bên chồng không? Tôi không biết nữa….

Thế nào là hanh phúc, khi người tri kỷ đã mãi mãi thiên thu, và ta ở lại đây, như hình, như bóng?

“Trăng tròn chỉ một đêm rằm

Tình duyên chỉ hẹn một lần mà thôi ( 3)

Nên giờ môi đã lìa môi

Nên ta giờ đã xa người trăm năm  (4).

 

Tôi bỗng nhớ Quân quay quắt trong cái êm nhẹ của buổi sáng đầu ngày. Ai bảo năm tháng sẽ phôi pha? Thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ?

Tout passe, tout lasse, tout casse… (5)

Mà sao vẫn vẹn nguyên trong tôi, dù đã xa tắp áo mơ phai, tuổi ngọc yêu người!...

Tôi nướng bánh croissant, và nhìn từng giot café rơi đều trong chén tách…

Tiếng muỗng khuấy lanh canh của người vợ, không phải của tình nhân.

Tôi đã phải tư làm lấy moi thứ từ ngày đưa tay ra cho người mang nhẫn.

Mới biết, không phải dễ để tìm cho mình một người khuấy đươc những ly café xưa với cả nồng ấm, yêu thương.

Tôi ứa nước mắt. Lằng hoa vẫn đong đưa theo gió bên hiên nhà. Trời vẫn trong và cao. Sao hồn mình lẻ loi quá đổi! Ôi trái tim. Trái tim đau buốt, chưa nguôi.

Mới biết, đời là vạn ý sầu, mà niềm vui chỉ là những thoáng qua mau…

Hương thuốc Bastos xanh có còn nồng trên tóc thơm mùi bồ kết? Bờ vai nào vững chải để guc vào cho những khổ đau vơi? Trong thắt lòng, tôi gọi Quân ơi! Tiếng kêu ngào nghẹn, bi thương, nếu có còn kiếp sau để chờ nhau, hò hẹn…

*

Mới đó, mà thời tiết đã giao mùa trong se lạnh, để chuyển sang thu…

Những bông hoa cúc bên bờ dậu rực vàng trong nắng sớm.

Tôi còn nợ Quân một đời chồng vợ, tôi còn nơ đời khi chỉ muốn vong thân.

Tôi còn những ước mơ nhỏ nhoi vẫn hoài ấp ủ…

Những bài thơ rời phải đươc đóng thành tập từ môt quãng đời đá nát vàng phai đến khúc lưu vong, xa xứ.

Vẫn còn nằm yên đó. Rải rác trong một ngăn tủ… Tơi tả như xác hoa phai hiu hắt cuối mùa!

Tôi về với tôi những khoảng mù sâu trong ký ức

Tôi về với người trong mộng mị chiêm bao.

 

Tầm thường hèn mọn như cỏ cây, vậy mà sao vẫn vương mang nhiều hệ lụy?

Một ông vẫn xưng mình là “nhà thơ lớn”, đi tìm tôi cùng trời, cuối đất. Rao khắp thân quen… tôi là… người tình thất lạc của ông ta. Nếu không tìm ra tôi, mai kia chết, ông không thể nào nhắm mắt.

Điên như nhà thơ Bùi Giáng trồng cây đại thụ kịch sĩ Kim Cương.

Nhưng Kim Cương tài hoa, còn tôi trong cô đôc, hoang vu sao vẫn không thôi chịu bao đuổi đeo phiền nhiễu?

Khôi hài hơn, có những bản nhạc đươc ghi là phổ từ thơ tôi, mà thưc sư tôi không bao giờ là tác giả những bài thơ đó.

Đã yêu cầu, và đính chính nhiều lần, để trả tên lại cho tác giả bài thơ nguyên thủy, nhưng ông nhạc sĩ vẫn nhất định cầm nhầm thơ thiên hạ thành thơ tôi, không chịu sửa đổi.

Đời sao dị kỳ quá mức. Họ cứ gán cho tên mình, khi chính mình chưa lần phổ biến, sản sinh.

Thời buổi nhiễu nhương, cố tình lập lờ đen trắng giữa đúng và sai, giả và thật cho mọi mưu đồ… cho tôi không còn niềm tin, ngay cả những người sống bằng nguồn sáng tạo nghệ thuật…

Thế giới ảo lộng hành hơn thế giới thật. Và người ta cùng nhau chấp nhận sống trong hư ảnh, phù du dù chỉ là phút chốc…

Chỉ có tôi mơ mộng ngất trời, nhưng thưc tế vô biên, nên tư khép mình vào môt cõi riêng bên bờ kỷ niệm, đắm mình với chút hương hoa hiu hắt một thời trẻ dại, mù sương.

Như đâu đó… miên man ngoc lan ngát hương vỗ về theo tiếng sóng.

Biển về đêm sâu buốt đến muôn trùng….

M.H.HOÀI LINH PHƯƠNG

Washington D.C tháng 09/2012.

(1)   Thơ Tô Thùy Yên

(2)     & (3) Ca dao

(4)   Thơ MHHLP.

(5)  Pascal