Tuesday, July 22, 2014



HỌ BỊ BẮN TRÊN CAO MƯỜI NGÀN MÉT.

Nguyễn Việt Chiến


Ba mẹ con chị Nguyễn Ngọc Minh (sinh năm 1977),
Đặng Minh Châu (sinh năm 1997) và Đặng Quốc Duy
(sinh năm 2001) tử nạn trong chuyến bay
MH17.

Ba gương mặt, ba nụ cười thanh thản
Ba mẹ con giờ đã ở cuối trời
Họ trong sáng như bao người vô tội
Trước bọn độc tài đưa tội ác lên ngôi

Ba gương mặt, ba niềm tin đã mất
Khi lương tri tắt lặng giữa cõi người
Ba gương mặt, ba vầng trăng đã khuất
Cùng nỗi đau không thể nói thành lời

Họ bị bắn trên cao mười ngàn mét
Đây nỗi đau hai chín tám con người
Họ rơi xuống cánh đồng hoa vàng rực
Mắt nhắm nghiền, cháy bỏng mãi không nguôi

Họ bị bắn trên cao mười ngàn mét
Những người dân vô tội đến cuối đời
Không thể hiểu vì sao mình phải chết
Khi đang bay thanh thản dưới mặt trời

Họ bị bắn trên cao mười ngàn mét
Các thiên thần bé nhỏ mới rời nôi
Những phụ nữ rạng ngời trong hạnh phúc
Bên trẻ thơ trong giây phút cuối đời

Họ bị bắn trên cao mười ngàn mét
Hoa hướng dương vàng rực một góc trời
Những người chết bên hoa vàng đã ngủ
Một mặt trời đau đớn tắt trên môi

Họ bị bắn trên cao mười ngàn mét
Những búp bê, những gấu vải tươi cười
Chúng nhằm bắn vào những trang cổ tích
Bắn cháy luôn cả mơ ước con người

Họ bị bắn trên cao mười ngàn mét
Máu bật ra thấm đỏ một vùng trời
Hoàng hôn đỏ trên máu người rực đỏ
Hãy lặng yên nghe máu nói từng lời

Họ bị bắn trên cao mười ngàn mét
Kẻ vô lương bắn họ, trốn đâu rồi?
Khi tội ác thản nhiên ngồi ăn tối
Trên cánh đồng la liệt xác người rơi

Họ bị bắn trên cao mười ngàn mét
Những đám mây nhuộm đỏ máu con người
Cứ bay mãi trong vòm trời phẫn nộ
Giữa hồn người đang sống chẳng yên nguôi

Họ bị bắn trên cao mười ngàn mét
Như hoa vàng, nắng rụng, cuối chiều rơi
Trước khi chết, hoa vẫn vươn cánh thắm
Để hồn hoa tươi lại phía mặt trời

Họ bị bắn trên cao mười ngàn mét
Miền bạch dương hoá mộ táng lưng trời
Trong mây đỏ, trong hoa vàng rực nở
Hãy lặng yên tưởng nhớ những con người…

Thursday, July 17, 2014


SAU CƠN MƯA

Túy Hà

riêng ht.nguyệt khuyết


 














Sau cơn mưa đời cây vươn dậy

những nhánh cành mượt lá trổ mầm xanh

như tình em tưới đời tôi khô hạn

thêm một lần đứng dậy hân hoan

cám ơn em ân tình và chữ nghĩa

tiếp hơi tôi khi sức đã kiệt tàn

cám ơn đời có em hiện diện

cho tôi thêm nghị lực ngẩng cao đầu

 
đã bao lần thử trải lòng sòng phẳng

đo tình người bằng những niềm tin

vẫn ân cần chắt chiu từng chút nhớ

chờ nụ cười thân thiện nở hoa

nhưng chỉ nhận nụ cười khô héo lạnh

và tình vờ bạc phếch như vôi

 
tôi cứ ngỡ khi ngày qua rất vội

là đời mình bớt chút thơ ngây

và sẽ có thêm vài kinh nghiệm sống

để tôi trải lòng trên chiếu bạc đời

TH

 

Friday, July 11, 2014


CHO EM MƯỢN

ST

 










Cho em mượn bờ vai anh một chút thôi
Em dựa đủ rồi ngày mai em sẽ trả
Bởi cuộc đời sao chông chênh nhiều quá
Gắng gượng một mình em sẽ ngã mất thôi.

Cho em mượn tiếng cười làm rạng rỡ đôi môi
Để thấy yêu thương chẳng xa xôi quá thế
Cho em mượn tiếng cười chỉ hôm nay thôi nhé
Ngày mai vui rồi em sẽ trả anh ngay.

Anh lại gần đây cho em mượn vòng tay
Ôm chặt đi anh kẻo vai gầy lạnh cóng
Chỉ một lần thôi vòng tay anh dang rộng
Nhen nhóm lên giùm chút hi vọng mong manh.

Em mệt quá rồi anh cho em mượn anh
Hàn những vết thương vẫn chưa lành, đau nhói
Cho em mượn đi cuộc đời không bão nổi
Mượn chút yên bình luôn ấm ở nơi tim.

ST