ĐÃ GÃY NGHÌN NĂM NHỮNG CÁNH BAY
PHẠM TƯƠNG NHƯ
Một thuở người bay theo gót gió
Lưng trời cánh thép chẻ đường mây
Tiếng hí ngựa Hồ xưa giục vó
Lồng lộng tang bồng thỏa chí trai
Còn đó mơ hồ bao mỹ nữ
Nguyệt cầm tấu khúc nhạc liêu trai
Có phải em là mây viễn xứ
Người nhìn ngây ngất mộng thiên thai
Người đứng bên này cơn gió bão
Nghe chừng gãy đổ nửa đời sau
Chí cả mang màu cờ sắc áo
Luận anh hùng gậm nhấm niềm đau
Bao năm nung chí chờ tung gió
Em ở đầu mây, ta núi non
Tự Do, Dân Chủ người ở trọ
Bao giờ cùng xây dựng Nước Non ?
Cao ngất Trường Sơn trăng lụa chết
Núi rừng cây lá khóc thiên thu
Ngựa Hồ mỏi vó thời oanh liệt
Ai biết mây qua, tóc bạc màu
Mưa giông ngỡ tiếng loài chim lạ
Bảo Quốc tung hoành chí ngất say
Trấn Không ! Trời hỡi ! Đời như lá
Đã gãy nghìn năm những cánh bay !
PTN
Jun. 26 2013
No comments:
Post a Comment