CẢM XÚC SAU KHI ĐỌC HỒI KÝ
MỸ TRINH
Đọc hồi ký anh gần tới sáng
Những trang đời hạt bụi luân lưu
Những người anh một thời khói lửa
Những hy sinh bay vào khói mù
Những khoảng đời cho đi đánh mất
Lịch sử dài nằm nó quạnh hiu
Tôi lọt lòng cái thời anh đã
Nuốt bụi trần ăn cát hoang liêu
Ôm kỷ niệm quê nghèo thơ ấu
Đi muôn phương từ phía chân trời
Vác lên vai gia tài khập khểnh
Hứng bụi hồng gió ngược chơi vơi
Quê hương đó mấy lần ai nhớ
Những người anh "Ngơ Ngác Cõi Người" (*)
Nuôi tim sống bằng tình ngôn ngữ
Cũng như tôi bán mất nụ cười
Những cuộc đời gian truân khó nhọc
Những trận đời nung nấu sức hơi
Những trái tim vo tròn bóp méo
Tìm khoảng đầy thở gió mưa tươi
Tôi thấy tôi trong bài hồi ký
Tôi thấy anh ngồi bó vết thương
Lòng không chùng cho tôi sức mạnh
Còn đứng lên tiếp nối chặng đường
Những ngày buồn chữ dường như cạn
Những ngày vui mỗi lúc hiếm đi
Tôi học ngồi thẳng lưng học đứng
Mỗi những lần ngả quỵ nhiều khi
Chữ tôi ít hồn tôi nhiều lắm
Bàn tay gầy đào đất trồng cây
Gieo cỏ mới chờ lên hoa dại
Nhớ về anh chữ nghĩa biết say
Cám ơn người cho tôi hạt thóc
Đồng lúa xanh mơn mởn chờ mùa
Tôi thức dậy giũ buồn ra cửa
Áo học trò che những ngày mưa
Lại thấy chữ lăn trên bàn viết
Lại thấy thầy bảo ghép vần vui
Tôi lui cui thay quần thay áo
Bỏ vào thơ một chút ân đời...
Mỹ Trinh
(*) "Ngơ Ngác Cõi Người" Tập thơ của thi sĩ Luân Hoán
No comments:
Post a Comment