NHƯ PHONG
Chiều đi lên đồi hỏi lá
nằm nghe lời gió ru ta
ngữa tay đón từng chiếc lá
nghe đời như cánh phù du
ta ngồi tụng kinh vô tự
hành hương về cõi niết bàn
đi tìm bản lai diện mục
thấy em tóc xõa mơ màng
em chao nửa vành nguyệt lộng
bóng nghiêng qua suối liêu trai
ta ngồi gom sân si lại
bỏ quên một tiếng thở dài
ngồi chờ đêm về hóa đá
muộn màng cơn mộng vãng lai
bổng xanh xao đời mộng thực
trăm năm ai khóc tiển ai
ừ thôi cũng đành quanh quẩn
một đời lên thác xuống ghềnh
mai kia đi vào huyệt mộ
buồn vui như gió qua thềm
mai về hoá thân cát bụi
còn gì được mất đâu em
còn đây xanh mầm cỏ dại
nằm nghe gió hát ru đêm
Như Phong
No comments:
Post a Comment