phạm ngũ yên
Người đàn bà đó rất chói chan khi gặp và có tên của một loài hoa. Bất
kỳ người đàn ông nào cũng mong muốn được làm bạn cùng nàng. Tôi cũng không
ngoài điều đó. Mỗi lần nghĩ đến Phượng, tôi có một cảm giác kỳ lạ và lòng sôi lên
tiếng ve suốt một thời thơ dại. Một thời mà nếu có một cánh lá vô ý rụng vào
tay, cũng làm nên nỗi buồn. Bây giờ tôi đã vĩnh viễn xa nàng. Nhưng hãy để tôi nói
về nàng, trước đã.
- Mèn ơi, tự nhiên em sợ.
- Sợ gì?
- Sợ lỡ mai mốt làm gì ông già ghét, ông
già cũng mang em liệng lên báo, chắc chết?
- Thì đừng làm ông già giận...
- Cái đó hổng hứa được. Tự nhiên ông già
thích “kiếm chiện” giận thì sao?
- À há…
- Thôi giờ… móc ngéo giao ước không được
vậy nhe? Nếu ông già có giận, viết vô tờ giấy, bỏ vô cái chai đóng nút lại thả
xuống biển, hen?
- Nhưng từ trước đến giờ anh có thích “kiếm
chiện” đâu?
- Biết đâu mai mốt ông già già thêm một
chút rồi đổi tính. Em lo xa mà, hì hì…
Có
chút giá rét của ngày chớm đông, nhưng đằm thắm đến nỗi tôi biết nàng muốn ôm
chặt nó vào lòng. “Một người phụ nữ có thể sống một mình, nhưng đàn ông thì
không thể”. Thời gian thổi qua những cánh cửa khép hờ nông nổi, nhưng tình yêu
của tôi đuổi theo nàng là điều có thật.
Ai đó nói rằng, mọi chuyện tình yêu bắt
đầu là do 2 người viết. Nhưng thường kết thúc là bởi một trong hai người hiểu
sai khi thấy dấu chấm xuống hàng lại tưởng là chấm hết. Trái tim của tôi không
đủ sức dồn chứa hết đau khổ. Giống như một chuyến xe chiều về muộn, chất đầy những
bạn hàng và những quang gánh, loanh quanh không tìm thấy chỗ đậu sáng ngày. Những
âm vọng, những lời tình hổn hển gởi lại nắng mưa.
Con phố có biết bao điều quen thuộc
nhưng mùa này những hàng cây cũng trở nên đặc biệt. Cùng những tiếng ve suốt một thời nghe mãi
cũng quen. Người ta có thể quên rất nhiều, nhưng về mối tình đầu hay mối tình
cuối thì không thể…
Bầu trời những ngày không mưa và cũng không nắng. Có cánh chim bay
mất vào cuối đường. Có gió thổi ào từng đợt lên những bàn ghế trống trải như nỗi
mênh mông của cuộc đời. Vài ánh nắng quá giang tình cờ trên một nhánh sồi già, rồi
mất tăm, chưa nghe hết lời tạm biệt.
Người đàn bà đã rời bỏ chỗ đó để đứng lên. Dáng bâng khuâng giữa một
chân trời xa lắc. Xâu chìa khóa đong đưa trong bàn tay, nàng nhìn xuống bước
chân như nhìn xuống những buồn vui số phận. Tôi vừa chợt nhớ là quên đưa cho
nàng tờ báo có đăng bài của tôi mà tôi mới vừa lấy ngoài chợ sáng nay. Nhưng
khi nhìn lại, nàng đã biến khỏi chỗ đó.
Nhiều khi tôi tưởng tôi đã kiểm soát được đời sống của mình vì bây
giờ tôi không còn đi làm. Tôi đã về hưu non. Tôi đang có những chương trình ngắn
hạn và những thói quen mỗi ngày.
Những chuyến đi nhỏ ra khỏi thành phố đôi lần để chia xẻ với bạn bè về một
lý do riêng tư nào đó. Nhưng có một thứ mà tôi không kiểm soát được, đó là tình
yêu. Thời buổi này mà tuyên bố về một mối tình và ghi dấu xuống trái tim già
nua mình bằng những môi hôn và tóc rối, e rằng hơi lổi thời. Nhưng biết làm sao
để dấu trong lòng những mong nhớ có thể làm nghiêng cả một nhịp cầu xa lộ. Hay
làm sao để dằn lòng không được chạm môi trên một màu son của nàng, trên khoảng
trũng mịn màng giữa đôi bờ nhân quả. Và hai hàng mi dài cong vút làm lệch cả
thiên đường?
Phượng là như vậy. Ngày hôm
qua, khi đi bộ ngoài công viên sau nhà, dưới những cây sơn táo và cây đỗ tùng, nghe
tiếng gió run rẩy ném những khao khát lên trời. Tiếng chim cu rút từng hồi, đục
khan và tròn trịa. Nàng nói:
- Hôm nay là ngày kỷ niệm của hai chúng mình…
- Chuyện gì vậy? Anh không nhớ…
- Cách đây ba năm, ngày này, anh đã kêu em về phụ với anh, một
công việc mà anh đem từ hãng về làm ở nhà. Nhưng chỉ có một tháng, em Quit Job.
- Em bỏ đi học nail mà…
- Anh biết không, những ngày làm việc chung với anh rất đậm nét.
Và em thấy rằng, khi chúng ta đi qua được bốn ngày chủ nhật buồn chán, tức là
chúng ta đã tìm thấy người bạn đời của mình…
- Thật sao?
- Và chúng ta đã qua được, thì điều đó đã nói lên tất cả…
- ???
- Tình yêu đó. Với em, có thật.
Tôi chưa bao giờ kịp nói với nàng như vậy- cái tình yêu theo cách
diễn tả của nàng- vì không tin ở khả năng của mình. Biết bao nhiêu người đàn
ông vừa lướt ngang qua cuộc đời một người đàn bà, trong khi tôi chưa từng là một
vạt gió thổi mang hương sắc cho người. Cũng chưa là một cánh bướm mỏng đậu xuống
cuộc đời nàng cũng mỏng.
- Thời đại trước, người ta yêu nhau đơn giản, hay là tại bây giờ
chúng ta quá phức tạp?
Nàng có vẻ không hiểu điều tôi nói.
- Bởi vì lúc trước thích một người, tức là cả đời. Bây giờ dù có ở
bên cạnh nhau, vẫn luôn hoài nghi đó có phải là tình yêu đích thực hay không… Một
vài năm nửa, anh sẽ trở thành một ông già cô đơn.
- Đâu có ảnh hưởng gì đến em đâu. Tại sao anh bận tâm?
- Có một thời gian anh không định yêu ai vì tưởng rằng không có ai
yêu mình. Nên anh phải tự mình yêu mình…
- Khoe dễ sợ.
- Không phải khoe mà là bi quan.
- Bây giờ hết rồi? Thấy anh đưa hình lên Face Book. Chiếc áo màu đỏ
và chiếc beret màu đen. Còn nói thòng một câu: “Ai ở Vũng Tàu ra nhận hàng…” Ngộ
quá hén… Ai ở Vũng Tàu vậy anh?
- Chuyện tào lao đó mà?
- Không dám tào lao.
- Người ta nói đen bạc, đỏ tình…
- Hèn chi.
- Anh mua vé số hoài mà không trúng.
- Đừng tham quá. Cái nào một thứ thôi.
Và hôm nay, tôi đưa nàng xuống phố, để dự một tiệc cưới con của
người chủ tiệm nail của nàng. Chiều thứ bảy đầy nhóc xe cộ, tôi phải tìm một
con đường khác để vào khu Downtown.
Hàng cây xanh đợi ngày thay lá và những khu nhà phơi phới ô cửa
nhiều màu. Những hàng quán phía bên này và chung cư phía bên kia. Vài buynh
đinh đang xây cất dang dỡ. Những cần cẩu cao ngất nhìn lên chóng mặt. Nỗi buồn như
một ước lệ đậu xuống tay lái. Giống như sự phiền muộn mang mùi vị đắng ngọt làm
tê lưỡi. Ly cà phê còn đầy giữa chỗ ngồi của hai chúng tôi. Con đường đằm thắm
như chưa từng nghe qua những trăn trở. Những luống hoa lúc nào cũng kiêu hảnh
vì không biết tới tàn phai. Nhưng còn tôi, tôi thấy mình bất an khi chưa hiểu cặn
kẻ một người đàn bà. Giống như một màu trăng đêm bị khuyết, tình yêu của tôi
bên nàng cũng thất lạc theo hai hướng đời khác nhau. Chưa bao giờ tôi chạm tay
vào ranh giới. Nên hụt hơi làm một giọt mưa bay lạc về phía cuối trời, không tìm
thấy một chỗ dừng mơn trớn.
Chiều nóng hổi hơi thở của một mặt trời còn sót. Có vạt nắng lọt
vào trong xe, tràn qua chỗ ngồi của Phượng. Nàng vừa lấy tay kéo miếng nhựa trên
kiếng xuống để khỏi làm chói mắt.
- Ngày còn nhỏ, em hay tưởng tượng rằng những lo sợ của em thực sự
nằm trong bụng của ông mặt trời. Chỉ khi nào mặt trời lặn rồi, em mới hết lo sợ.
- Em sợ gì?
- Em sợ sống một mình. Cho nên khi nói với anh về tình yêu, là em
nói thực.
- Điều đó rất quan trọng đối với anh.
- Anh có tin rằng năm tháng cũng biết yêu không?
- Tin chứ. Mỗi lần xa em, hay xa một tình yêu nào đó là anh thấy chạnh
lòng.
Tôi đã từng là người đàn ông vừa tan vỡ
một mái ấm, từng để lại một tình yêu bị chết đuối ngoài biển khơi. Ngày tôi rời
Vũng Tàu, có một cánh hoa sứ vô tình rụng vào tay. Chỉ một lần thôi mà đã đậu
hoài trong ký ức.
Tôi nhớ một ngày mùa đông, hay gần giống với như vậy vì thời tiết
lạnh mà tôi lại có chuyện phải ra khỏi nhà. Số là tôi vô tình nói không thích
món canh rau muống nấu tôm của nàng tuần rồi. Lý do là tôi bị di ứng với đồ biển.
“Anh thì ăn thứ gì cũng dị ứng”. Chỉ bao nhiêu đó mà nàng giận tôi. (hay đó là
cái thước đo chiều dài của một tình yêu trái mùa). Nàng không thèm gọi phone
cho tôi và cũng không thèm bắt máy. Tôi
phải lái xe đến tận chỗ làm của Phượng, trời gió lạnh, tôi đứng bên ngoài
parking gần chiếc xe của nàng, viết vài chữ dán lên cửa kính xe gần tay lái và lấy
băng keo dán cẩn thận, sợ gió thổi bay. Tôi không ngại người trong tiệm bất chợt
có ai nhìn ra thấy việc làm của mình. Tờ giấy võn vẹn có 3 chữ: "Anh nhớ
em"... Một việc làm không tốn công sức, mà sau đó có kết quả. Những hiểu lầm
sai lạc về nhau, giống như một cơn mưa làm ướt mèm mọi cảnh vật. Và sau đó đời
sống lại trong veo.
Bây giờ nghe nàng nói về tình yêu, từ
chính môi miệng nàng. Những từ ngữ nghe phớt nhẹ run rẩy, như một vết lá khô,
nhưng làm ngực trái râm ran đau nhức…
Trên dốc phố nàng đi về mỗi ngày, hai bờ
xa lộ luôn có những cây sồi lâu rồi không thấy lớn thêm, cũng không thay màu
lá, mặc kệ cho thời tiết sang mùa. Những bài thơ, những câu văn tôi viết gởi
đăng báo dấu từng tia lửa nồng nàn từ trái tim, vẫn nghe hoài nghi thay vì tin
cậy. 10 năm quen nhau, tưởng chừng cơn mưa đã xóa nhòa vết chân ngày cũ. Những bàn chân cũ dẫm lên đời nhau. Lên những
nụ cười và những nhan sắc khóc.
Tối nay, khi chỉ còn tôi và nàng trong
gian phòng đêm, nàng hỏi tôi về một cái tên. Tôi nói với nàng “đó là cái tên rất
quan trọng trong cuộc đời anh”.
- Vì sao?
- Vì đó là người đã bỏ anh mà đi.
- Tội nghiệp ông già… Giờ thì em biết thêm một điều về ông già…
- ???
- Là anh cũng từng “dại gái”…
- Anh cũng từng là một người chồng thất
bại. Từng nghiện rượu. Từng ngồi trong những lớp cai nghiện và bỏ học nửa chừng.
Đôi khi anh ngồi nhìn lại những mảnh vụn đời mình, tự hỏi làm sao mình có thể
ngụp lặn giữa mơ hồ và đời sống thực, mà không chìm luôn vào trong cái chất cay
quyến rũ đó. Rồi anh lập gia đình. Để cuối cùng thấy
tình yêu đó bị phá sản.
- Vì đâu?
- Những người như vợ anh luôn làm cho người khác đau khổ thay vì hạnh
phúc. Sao em ghen à?
- Không. Nàng nói. Em hỏi để biết khi yêu một ai đó, có cần phải
biết lý do để bắt đầu hay không…
- Không phải ai cũng giống em.
- Dĩ nhiên rồi. Em hiền lành dễ thương. Chỉ có ai kỳ cục mới ghét
em thôi. Còn ai bình thường cũng đều thương em hết trơn hết trọi á.
- Hi vọng như vậy.
- Không phải hi vọng mà đó là sự thiệt…
- E rằng trói đời nhau, không dễ.
Sau lưng một cô gái miền nam như nàng, mọi
điều đều trở nên giản dị, ngay cả nỗi buồn. Đêm đối với nàng dường như để cộng
lại chớ không phải trừ ra. Tôi thấy bóng nàng đổ ập xuống cơ thể tôi. Những con
đường ngang qua đại lộ có sương đêm tạt qua nỗi nhớ. Những vì sao vụn vặt hà tiện
ánh sáng giữa tinh cầu. Tôi bất lực không giấu kín được đời mình trước nàng.
- Rồi anh có khóc không? Khi cái tình
yêu bị phá sản?
- Đàn ông không thường hay khóc lóc.
- Nếu anh muốn, em có thể làm cho anh
khóc… Như em đã từng làm cho anh cười.
Mùa thu sinh ra lớn lên và chết đi. Phượng
là cơn mưa làm khát trong tôi một tình yêu quá vảng. Nơi có dòng sông không bao
giờ chảy ngược, nhưng làm mát những thăng trầm. Bài hát nghe nửa chừng từ chiếc
iphone, vọng ra thầm thì, không biết tựa cũng không biết tác giả: “Hoa đang
tươi chợt héo hắt trong ngày Rồi thu tới cho đời thêm goá bụa Tôi đã sống một đời
thừa thương nhớ Thừa đôi tay, thừa nước mắt, làn môi Tôi vẫn hát khi đời câm tiếng
hát Người xa người, và tình sẽ pha phôi...”
- Bài hát này trước giờ chưa nghe… Phượng nói.
- Anh cũng chưa nghe.
- Anh biết bài thơ Đôi dép?
- Của Nguyễn Trung Kiên.
- Nhóm bạn của em có đứa bạn đề nghị tụi em nên thành lập Hội Mất
Dép, gồm có các thành viên Mất dép, Quăng
dép, Đứt dép, hoặc Chưa có dép"...
- Mình thuộc nhóm nào?
- Em và anh là thành viên trong gia đình
Đứt dép. Vừa mới tìm lại quai…
- Nhưng không đồng màu…
- Cũng được. Miễn là có dép, không đi
chân không là được rồi.
Khi tôi ngồi một mình trong căn phòng tạm giam của cảnh sát thuộc
quận hạt Harris tôi biết hi vọng về một hôn lễ đã không xãy ra.
Mùa đông tới đây, để đánh dấu chấm hết những ngày tháng rong chơi,
tôi đã gởi thư mời vài người bạn đến chia vui ngày đính hôn của chúng tôi. Không
gian là căn nhà rộng của người bạn trẻ tôi quen từ ngày mới định cư. Thời gian
là sinh nhật nàng.
Mùa thu chắc sẽ mang những chiếc lá vàng đến sân vườn của người bạn
để làm tăng thêm sự lãng mạn. Vài con nai con đi lạc đứng ngơ ngác bên chiếc lò
nướng babecue. Chúng vừa làm những cành hồng không còn nguyên dạng cũ.
(Vài người hỏi tại sao tôi không chọn một ngày cuối tuần để tổ chức
mà lại chọn ngày thứ sáu. Ở Mỹ, ngày thứ sáu thường là ngày lảnh lương và trước
khi về nhà, người ta có lý do la cà đâu đó một chút, để rồi những ngày cuối tuần
thực sự dành riêng cho gia đình. Hoặc đi chơi xa. Những người mà tôi mời, họ đều
ở trong tình trạng như vậy).
Còn đâu chừng một tuần lễ là đến ngày quan trọng đó. Những gì dính
líu đến cuộc vui tôi đã chuẩn bị đầy đủ. Ngay cả một ban nhạc theo kiểu cây nhà
lá vườn tôi “mượn” từ Houston. Tôi nghĩ đến một bài diễn văn mang những lời trữ
tình nhất và hàng đêm trước khi trèo lên giường, tôi đã thầm thì những lời
chúc. Vậy mà định mạng đã đùa cợt với tôi.
Một đêm cuối tuần của tháng 10, tôi từ giả một tiệc từ nhà người bạn
trở về. Những chất bia và rượu trộn lẫn vào nhau dẫn tôi quờ quạng trên đường
đêm và một cảm giác bềnh bồng tựa như một cơn mơ. Một giấc mơ ngắn ngủi nhưng rất
dài và dẫy dụa những thảm kịch. Để rồi, lúc tôi thoát ra được cơn mơ chết tiệt
đó, cũng là lúc tôi thấy cảnh sát đang quay đèn…
Tôi không nói thêm về những gì sau đó. Y hệt như trong những phim
hình sự, chỉ khác có điều tôi đang là nhân vật phản diện trong một bố cục đời. Người
cảnh sát hỏi tôi những câu mà bình thường tôi trả lời rất dễ dàng nhưng bây giờ
miệng tôi không phát ra được một tiếng nào nghiêm chỉnh. Một thời gian không biết
bao lâu, sau đó tôi cảm giác lạnh giá của chiếc còng sắt chạm vào hai cánh tay
bị kéo ngược. Tôi đứng khom lưng vào sau cốp xe trong khi chờ người officer rọi
đèn trong xe tìm kiếm mọi thứ. Rồi tôi bị ném vào trong xe bít bùng như một món
đồ không còn thời gian xữ dụng. Đêm trống trải và đứng sựng. Những ước mơ chỉ mới
vừa xanh ngọt. Ngọn gió buồn thổi thản nhiên ngoài kia.
Người luật sư vào gặp tôi sau một tuần dài quá sức.
- Tòa vừa mới thông báo đến tôi là anh đã không ký nhận trát tòa mời
cách đây mấy năm?
- Tôi đã đổi địa chĩ không còn ở chỗ cũ, nên không biết có giấy mời.
- Trước đó anh đã có chuyện
lôi thôi với ai đó trong cộng đồng?
- Có chuyện đó. Nhưng đã là quá khứ…
- Tôi muốn biết rõ hơn, để có thể giúp thêm gì vào vụ của anh. Người
luật sư nói.
- Chuyện là như vầy. Có một tên nhà văn làm MC cho một chương
trình ca nhạc. Tôi tưởng hắn đàng hoàng và có tinh thần chống cộng. Nhưng càng
lúc người ta vỡ lẻ ra hắn và những người chủ trương chỉ biết có tiền. Một vài
chương trình văn nghệ từng đụng chạm đến cái giá trị tuyệt vời của những người
lính cũ chúng tôi… Tôi định không bận tâm và nghĩ hắn không đáng để mình phải bỏ
công sức phiền muộn, vì “nước sông vốn không đụng đến nước giếng”.
Và việc làm của họ, sở dĩ tồn tại và kéo dài được đến giờ phút này
là bởi còn quá nhiều người Việt Nam hải ngoại nhẹ dạ. Họ hời hợt trong vấn đề
tìm kiếm cho mình một thú vui giải trí.
Một đêm, gần sáng, tôi có chuyện phải đưa người nhà ra phi trường
về VN. Lúc trở ra bãi đậu xe tôi loay hoay tìm chìa khóa xe và cũng muốn tìm
thuốc hút. Trời còn tối và thời tiết hơi lạnh. Dư vị bia bọt từ cuộc nhậu hồi
đêm vẫn còn lan man trong đầu. Lúc cúi xuống mồi thuốc, tôi chợt nhìn thấy hắn,
cái gã MC bất lương cũng đang đứng cách tôi không xa. Hắn đang lén lút ra phi
trường để về Canada một mình không có ai đưa tiển. Tôi chợt nhớ là hôm qua có đọc
thấy nơi tiệm ăn tờ quảng cáo chương trình dạ vũ gây quỹ gì đó, có sự hiện diện
của hắn. Vài phút sau là cuộc xô xát xãy ra do tôi chủ động. Không có trọng tài
để phân xữ ai thắng ai thua nhưng có camera ở parking làm chứng. Tôi cũng không
biết hắn bị thương nặng nhẹ như thế nào, nhưng sau đó có giấy mời của cảnh sát.
- Anh tường trình ra sao với cảnh sát?
- Tôi nói tôi lầm người. Tưởng hắn kẻ gian đến gần nên phản ứng vội
vã…
- Nhưng khi làm đơn xin thi Quốc Tịch anh không ghi xuống chuyện
này…
- Có một sự hiểu sai trong lúc đọc. Lúc đó tôi không nghĩ câu trả
lời phải là như vậy.
- Có thể anh là phải ra tòa để clear
hết những vụ này. Nhưng tình hình hơi tồi tệ là anh vừa dính thêm một chuyện
khác.
- Tôi biết.
- Còn tôi thì chưa biết trường hợp anh có thể giải quyết cách nào?
Người luật sư đứng lên và gom lại những giấy tờ, bỏ vào trong chiếc cặp. Chiếc
áo vest rộng nhưng có vẻ chật chội với thân hình của ông ta. Và chiếc cà vạt xô
lệch trên cổ. “Việc đầu tiên là anh phải tốn rất nhiều tiền để anh có thể thoát
ra khỏi chỗ này. Vì nó dính líu đến Sở Di Trú”…
Buổi chiều trốn đi đâu mất biệt. Nắng cũng cong queo nằm kẹt dưới
cánh cửa phòng giam. Con đường khuất lấp đâu đó ngoài kia. Con đường dẫn tôi ra
ngoài cuộc đời thênh thang mà bình thường tôi không để ý đến. Có những ngăn phố
tươm tất từng buổi sáng và những giao lộ đèn trên mỗi ngã tư. Không còn bao
nhiêu những chuyện tình yêu màu xanh và những tự do màu biếc.
- Ông già ơi, mình chia tay sao?
Phượng nói với tôi và những giọt lệ đang tròn trên khóe mắt. Nàng
ngồi phia bên kia, cách nhau một cánh cửa kính dầy, trong suốt. Chiếc điện thoại
có dây đang áp sát vào tai. Chúng tôi nghe và nhìn thấy nhau rõ ràng, nhưng dường
như nghìn trùng xa cách. Người cảnh sát lùi lại biến mất đâu đó sau khi cho
phép tôi có nửa giờ nói chuyện. Đó là lần thứ nhì tôi và nàng gặp nhau. Lần trước,
tôi còn ở trong tình trạng chờ đợi ra tòa. Lần này, tôi thực sự bị kêu án. Luật
sư đã hết trách nhiệm với trường hợp của tôi, và quay lưng sau khi gom hết của
tôi những đồng bạc để dành. Tôi cũng không còn tiền để làm mọi điều gì, ngoài
việc dành tương lai ngồi đếm lịch. Phượng mệt mõi trông thấy. Tôi rất đau lòng.
- Anh ra sao?
- Ngoài cảm giác nhớ em, còn mọi thứ đều ổn. Anh nghĩ vậy.
- Luật sư có nói thêm với anh điều gì mới không?
- Hình như sau khi thụ án, có thể Sở Di Trú sẽ làm việc với anh. Họ
đang cân nhắc coi có nên trục xuất anh về VN hay không?
- Nhưng vấn đề của anh đâu có nghiêm trọng.
- Mới đầu anh tưởng vậy. Nhưng không phải vậy. Vừa không chấp hành
trát gọi của tòa. Vừa khai không đúng lúc nộp hồ sơ thi vào quốc tịch. Vừa có
tiền sữ bạo hành nơi công cộng… Và bây giờ, uống rượu, lái xe… May mà chưa đụng
chết ai.
- Ông già ơi?
- Gì?
- Sao ông già lại muốn chia tay với em chứ?
Tôi sợ phải trả lời thẳng vào câu hỏi của nàng. Nó buồn làm sao.
- Anh nhận ra cái tình yêu trong anh lúc nào cũng còn mới mẻ. Rất
tiếc mình không kịp có một đám cưới cho đúng nghĩa. Và cũng không có cơ hội để
già đi cùng nhau.
- Tại anh chứ ai. Tự anh phá vỡ hết mọi chuyện.
- Em đang ra sao rồi?
- Em đang đi làm, nhưng dấu nỗi buồn một mình. Và sẽ tập bớt nghĩ
về anh một thời gian.
- Còn anh, bây giờ anh ước ao mình là cơn gió, bay qua khỏi bốn bức
tường để lúc nào cũng ở bên cạnh em… Khi nào em ngồi trong xe, cảm giác có tiếng
gió bên ngoài kính xe, là lúc anh đang ở bên em.
- Trước đây em cứ nghĩ rằng lúc khóc mới là lúc đau khổ nhất. Bây
giờ em mới biết đau buồn nhất là không thể khóc được.
Người cảnh sát quay trở lại
thông báo đã hết giờ. Tôi đứng lên làm dấu từ giả nàng. Và cố nhìn theo nàng
đang nước mắt chạy quanh và nụ cười dang dở. Còn tôi đi về phía phòng giam với
cảm giác nặng trĩu trong lòng. Và một trái tim đang bỏ ngỏ.
Thay cho lời kết.
Lâu lắm rồi, một mùa đông nào tôi không
nhớ, thấy chúng tôi làm bạn với nhau lâu quá, con gái của Phượng nhắc:
- Có phải có lần bác Yên suýt cưới mẹ
cháu hay không?
- Không phải suýt mà rất nhiều lần.
- Đừng bao giờ có ý định nói với mẹ cháu
lời chia tay nhen?
- Sao lại có người muốn chia tay với mẹ
cháu chứ?
Chưa một lần tôi nói với ai lời chia
tay. Lời nói ngắn và không đắt giá nhưng vẫn làm tôi dè sẻn. Tôi luôn tiếc rẻ
những nụ mầm tình yêu từng được đào xới vun trồng. Và cũng luôn sợ làm cho người
khác tổn thương.
Nhưng bây giờ, tôi đang đối diện với điều đó. Và Phượng chắc còn
lâu lắm mới nhìn thấy tôi.
Biết bao vì sao trên bầu trời mà mỗi vì sao tượng trưng cho một
tình yêu … Nhưng có bao nhiêu lứa đôi đến được bờ hạnh phúc? Không phải vì cớ
hai người đều không từng thủy chung?
Tôi còn nợ Phượng vì không kịp nói một lời xin lỗi…
Cũng không kịp viết xuống những buồn phiền, trách móc rồi bỏ vào
trong chai đóng nắp lại và thả xuống biển….
PNY
No comments:
Post a Comment