Phan Trà
Giữa Sài Gòn bỗng được nghe
Sân bay như thể hoang đường
Bằng lăng tím mộng yêu đương đầu đời
Bỗng buồn như bị ngăn đôi
Cô đơn như những mồ côi cột đènPhố phường thành kẻ ngủ quên
Tiếng Bìm Bịp vọng lênh đênh đổ hồi
Bông giấy nhà ai đang rơi
Màu trong nắng yếu như lời chia tayKhông Thu mà cảm heo may
Không sông mà sóng vỗ đầy mắt xa
Muốn quay về lại hôm qua
Tiếng bìm bịp gọi, ơi ta xao lòng !Tiếc rằng không có ai mong
Không đò, không bến, mùa đông không thành
Buồn như bong bóng mong manh
Chưa căng kịp đã tan tành ngẩn ngơTiếng Bìm Bịp vọng hư vô
Bỏ Sài Gòn lại xô bồ phù hoa
Hững hờ bao kẻ vụt qua
Mình ta ôm hết bao la giọng buồnƯớc gì có bữa mù sương
Con người hư ảo, phố phường chiêm bao
Để nghe Bìm Bịp vọng vào
Lời ru xưa thuở ca dao … xa rồiTrái tim khô, mất lòng nôi
Sông hoang dại sẽ qua đời dại hoang
Sài Gòn, 12.11.2015
P.T
No comments:
Post a Comment