Trịnh Sơn
Những cái kẹp rơi xuống
Bàn tay suông mười
ngón lần tìmTôi đứng bên đường mà lặng cả con tim
Nhìn em... khiếm thị.
Ngày Sài Gòn dòng
người vẫn tấp nập chen đi
Em lê bước gót mòn
phố nhỏ... tiếng rao trưa
Nỗi đau hôm qua em nhận lấy đã thừa
Giờ gói gém chôn sâu vào góc nhớ
Quá khứ năm xưa khuyết đời em một thuở
Nên đôi mắt buồn chớp mở với hiện sinh.
Tiếng rao em
tiếng hát emthanh trong cong vút mái cung đình
Em mơ ước được hát vang như bình minh chim hót
Tôi, người khách qua đường chua xót trộm nghe.
Ngày Sài Gòn xanh ngắt
lá hàng me
Ve rụng xác cuối mùa
hạ chếtEm vẫn khao khát nuôi dưỡng ước mơ chưa bao giờ chấm hết
Được thả tiếng hát của mình bay đến trời xa.
Những ánh mắt thiết tha
Những trái tim bao la
Chợ đời đủ cả
Dòng người vẫn lại qua.
Em không muốn họ ném
vào em một ánh nhìn xót xa
Nên tự sống bằng khả
năng có thểCuộc sinh tồn của mỗi con người trong vũ trụ hôm nay đâu dễ
Em không thấy bầu trời như thế lại hay hơn...!
Hạnh phúc hơn tôi
khi mắt đủ cả đôi
Phải nhìn thấy những
tồi tàn bội bẩnNgày Sài Gòn vẫn bon chen rộn bận
Che chở những phận người nuôi cuộc mưu sinh.
Tấm lòng em trắng
tinh
Nhìn đời bắng trái
tim cháy bỏngTiếng hát em tràn căng nhựa sống
Cây kẹp rớt xuống đường
Mà tiếng hát vẫn
bay lên
bay lên...!!!
T.S
23-07-2016
No comments:
Post a Comment