phạm ngũ yên
Ký ức là một màu trăng
Chảy qua những mùa thơ dạiTrái tim của thời con gái
Mất rồi những nhịp bình yên
Giữa một chặng đường chung riêng
Ai đem tiếng cười đi mấtCòn lại hàng cây khóc ngất
Giữa ngày lộng gió mênh mông
Có người buồn như mùa đông
Và lạnh theo từng nỗi nhớThành phố sáng này bỏ ngỏ
Mùa màng lên tiếng run run
Ngồi nghe tiếng đời trẻ trung
Đi qua cõi lòng im ắngGiữa hai bàn tay trống vắng
Nỗi đau không nói thành lời
Anh về đứng trước trùng khơi
Khát khao những ngày bão gióGiấc mơ một thời tuổi nhỏ
Bỗng già suốt mấy mươi năm
Phải chi em đừng bận tâm
Cũng đừng vì nhau mà khócĐể nghe nặng mùi hương tóc
Dạt dào lệch cả bờ vai
Những chuyến xe đời chia tay
Sẽ không khởi hành đúng lúcGiữa phố muôn màu đông đúc
Đau lòng một cánh sứ rơi…
Như một quá khứ đầy vơi
Xốn xang những điều không thậtTrên những mặt bàn ngây ngất
Cà phê vắng một chỗ ngồi
Chẳng thể dập dồn trên môi
(Át đi những lời đay nghiến)Còn đâu cái cười nửa miệng?
Thơm mùi son nhạt vấn vương
Thời gian như một tấm gương
Hiện lên tháng ngày xanh métBàn chân ủ đầy giá rét
Mới vừa ấm lại song song
Nỗi buồn từng như nhánh rong
Xanh trên những đời rỉ máuCho anh được về nương náu
Ngực căng gió biển rạt rào
………………
Và những bàn tay tìm nhau
Giống như chưa từng thất lạc
Thời gian dù nay có khác
Với em hai nửa cuộc đời…
PNY
No comments:
Post a Comment