NGƯỜI ĐÀN BÀ MÙA ĐÔNG
ĐỖ MINH NGỌCHàng cây xà cừ bên đường tím sẫm
Mùa đông xạc xào về bên hiên vắng
Quạnh hiu vọng tiếng côn trùng
Người đàn bà giữ chặt tim mình
Mỉm cười và hátBài hát dịu dàng như gió thoảng
Vọng như một tiếng kinh cầu
Mùa Đông ơi mang nỗi nhớ đi đâu
Để “con ong nâu” lặng thầm về xây tổ“Con ong trắng” lạc đâu trong chiều vỡ
Mặc bản tình ca nhạt giữa nhịp đời
Bóng mùa đông đổ xuống giàn phơi
Chiếc áo cũ vẫn nồng thơm mùa cũNgười đàn bà cất mùi hương vào giỏ
Cố gạn cho mình điểm tựa để yêu thương.
Đ.M.N
No comments:
Post a Comment