KÝ ỨC THÁNG TƯ...
TCS
Ta rạc lòng, phơi dưới nắng tháng tư
Buồn khóc chị ngày đi không nói trướcNghẽn dòng sông khản lòng con Ô Thước
Đám cải mênh mông héo hắt trổ ngồng
Chị theo chồng đò lặng bóng người trông
Phượng cháy đỏ cả bờ sông hoài cổHai mươi năm một mối tình loang lỗ
Muốn chôn vùi đau khổ để mà quên
Con đường nào từng kỷ niệm gọi tên
Chiều hắt gió trên triền con đê nhỏAi nắm tay ai lối cỏ nghiêng bờ
Ai đợi chờ, ai viết vội vần thơ
Rồi bỡ ngỡ gấp buồm mui đuôi giấy
Thả bến sông xưa con nước dập dềnhTưởng đời thuyền mới mang phận lênh đênh
Như thân chị, lục bình trôi vô định
Hai mươi năm trái tim tìm thanh tịnh
Anh sồng nâu cô tịch gửi thân chùaMùa đi qua, rồi nối tiếp mấy mùa
Mỗi khi tiếng ve lùa trong góc lá
Chị lại xót xa nghịch cảnh chuyện mình
Một chuyện tình còn hồi thuở thư sinhTừng đẹp nhất trong quãng đời thơ dại
Nay hạnh bên con phúc nghĩa với chồng
Thỉnh thoảng về chị ra đứng bến sông
Nhớ đò cũ người xưa và kỷ niệmChuyện ngày qua của một thời áo tím
Tháng tư ơi giờ xa cách nhịp cầu
Vọng trong đầu một dáng áo sồng nâu
Và chuông khánh ngân lầu vang ký ứcTrở lại chi đâu chỉ là vô thức
Soi dư âm đồng vọng tháng tư buồn.
T.C.S
03-04-15
No comments:
Post a Comment