thơ
phạm ngũ yên
Em như hồn sông
Bên bồi bên lỡ
Ta như núi chia
Hai đầu nỗi nhớ
Chiều nay tỉnh ngộ
Một lời chia ly
Môi cười rất đỏ
Điếng lòng xe đi
Cà phê nhiều khi
Buồn hơn màu mắt
Con đường trước mặt
Nỗi sầu dọc ngang
Lìa nhau dịu dàng
Mà sao sóng nổi?
Tóc nào quấn vội
Những bàn chân hoang?
Mùa thu mênh mang
Chuồn bay cánh mỏng
Mười năm dài mộng
Tình yêu dại khờ
Chuyến buýt ngày xưa
Chiều nay về muộn
Cuối ngày nắng nhuộm
Vai người mảnh mai
Nhìn lại bàn tay
Mịt mùng rối chỉ
Bên thềm rên rỉ
Một lời chim đau
Đàng sau bể dâu
(Ngọn đèn quá khứ)
Thức hoài không ngủ
Lời mừng trăm năm!
Đêm rất từ tâm
Em về độ lượng
Hồn xin quỳ xuống
Ngực thơm mùi trầm…
PNY
Tháng giêng, bão rét, 2015.
No comments:
Post a Comment