Đặng thị Thanh Hương
Bây giờ nắng vàng phương khác
Có còn nhớ em mù sương
Ngoài này những cơn gió bấc
Từng đêm quét lá bên đường
Mùa rộng lòng nghe phố chật
Hoa trắc trở nở bông vàng
Đèn đã mỏi ngoài đầu ngõ
Sao em nỗi nhớ dùng dằng
Anh để mùa đông ở lại
Mắt nâu gọi mãi tên chiều
Mưa Sài Gòn mau tạnh lắm
Chắc gì cầm nổi tình yêu
Trong ấy bao giờ ngớt nắng
Những ly cà phê không đường
Em nhâm tình từng chén đắng
Mảnh trời chợt vỡ trong gương!
ĐTTH
No comments:
Post a Comment