phạm
ngũ yên
Nếu mai này hóa thân
Xin làm hoa suốt kiếp
Nở trong vườn bồ đề
Ngâm lời sương diễm tuyệt
Dưới màu trăng vừa khuyết
Cuộc tình như giấc mơAnh là lá vàng khô
Gom chất đầy quá khứ
Những bàn chân lữ thứ
Chạm đến ngày tịnh yênCơn gió nào lãng quên
Thổi qua lòng rạọ rực?
Anh làm tên khất thực
Đứng bên đường van xinEm hờ hững trang kinh
Bay giữa chiều hớn hở
Dấu mình trong nỗi nhớ
Là kiêu bạc niềm đau Quay lưng lại đời nhau
Sao vẫn còn thổn thức?
Đêm nay trong lồng ngực
Trái tim đang cựa mìnhAnh đứng lại hồi sinh
Trước sân chùa bỡ ngỡ
Cây bàng nơi cuối phố
Vừa thở nắng ban maiAnh nghe lá thở dài
Miếng hôn đầu ngượng ngịu
Đâu rồi thời niên thiếu
Về trước biển bao laEm tự cõi ta bà
Khuất đời anh tấp nập
Giữa con đường xa tắp
Em đứng lại mù sươngTrong lòng một vết thương
Vẫn nghe còn mưng mủ
Em ơi tình rất cũ
Mà cũng mới trong anhHãy để giấc mơ lành
Lấp đầy đêm trách móc
Gởi về em sợi tóc
Chưa bạc đã già nuaNhững vui thiếu buồn thừa
Trói đời nhau oan nghiệt
Khi nào em hóa kiếp
Sân chùa một bóng hoa(Anh sẽ giọt mưa già…
Mát đời em quạnh quẽ)
Một tình yêu buồn tẻ
Không thể là của nhauEm qua hết chặng đầu
Anh vẫn còn đứng lại…
Những điều không có mãi
Trở thành nỗi khát khaoNhững hồi tưởng về nhau
Luôn trở mình thức dậy…
P.N.Y
No comments:
Post a Comment