THƠ
1.
Ngày con đi mưa sũng ướt Sài Gòn
Không có Mẹ để thấy bàn tay vẫy
Nên nỗi nhớ con đem từ bên ấy
Làm nỗi buồn thêm giấc ngủ bên nay
Biết nói gì khi cuối một đường bay
Gió vẫn vô tư giữa hai bờ phi đạo
Nhưng nghe rát một roi đời giông bão
Trên vai Mẹ chiều nay?
Ngày dấu kín tương lai
Giữa đôi hàng lệ ứa
Vạt nắng vàng tươi nơi bến xe đò thủa nọ
Thời không thể về thăm
Thời mịt mùng những tiếng bom đêm
Con lính tráng miệt mài quên nghỉ phép
Mẹ ngóng tin con mỗi ngày thiêm thiếp
Những dặm đường con qua
Những tờ thư khiêm tốn thăm nhà
Những lạ lùng địa chĩ
Mẹ giữ riêng trong ngăn hồn cũ kỷ...
Với Nha Trang- Ba Ngòi xanh màu mắt em thơ
Với Pleiku- Diệp Kính sương mờ
Võng Poncho bắt hai đầu
nỗi nhớ
Chiều nắng lóe Blao xanh
Đỏ mắt nhà em hương cốm
Rượu nếp say khi tiếng khèn sáng sớm
Mơ vòng tay Kinh Thượng một nhà
Những hồi còi làm thổn thức sân ga.
2.
Ngày ra đi con biết Mẹ chưa già
Dù lưng còng tóc bạc
Sân vườn sau con dế khóc ngậm ngùi
Cột điện thênh thang nửa đêm về sáng
Ai gởi dùm con những ấu thời lãng mạn
Trái bầu trái bí đang xuân
Những bữa cơm không thịt cá ân cần
Nhưng đậm đà hạnh phúc
Ai gởi dùm con miếng cơ hàn tủi nhục
Mẹ đợi ngày lớn khôn
3.
Bởi những bước chân xa
Nay không thể về gần
Hãy gởi cho con một thời góa bụa
Hãy gởi dùm con Vũng Tàu nắng lửa
Biển mồ hôi da cháy nắng khoang thuyền
Những trái bàng già rụng xuống tháng Giêng
Những bông sứ nằm yên nghe tháng Chạp
Một năm có mười hai mùa trăng sáng
Mẹ không một mùa nở nụ cười vui
Vì sau cuộc đổi đời vốn dè sẽn, Mẹ ơi
Những thứ dường như ấm no, hạnh phúc
Chỉ hào phóng những ao tù, tủi nhục
Những lao nô hợp tác, những công trường
Những ngọn đủa thần biến sõi đá thành cơm
Những ốm yếu làm nên thân Phù Ðổng!!!
Chúng đã đổi tiết trinh lấy nắng mưa già háp
Ðổi tiếng cười thành giọt lệ cường toan
Ðổi tim xanh đánh tráo huyết cầu bầm
Đổi đau khổ làm nên trường học lớn.
4.
Con chưa lớn dù tâm hồn già cỗi
Tim mệt nhoài của con sói rừng hoang
Buổi sáng nơi này nghe dội những âm vang
Cơn sóng vỗ mênh mang như nhịp tim ai đập
Con lái xe qua những trụ đèn cao áp
Nỗi buồn như đuổi theo xe
Tiếng nhạc đầu ngày ai hát ai nghe?
Xa lắc xa lơ những ngày tháng rộng
Mẹ dạy con bước xuống đời biển động
Bằng bước đi chân cứng đá mềm.
5.
Ngày mẹ đi
Con không về để tiển
Hình như Sài Gòn xám xịt môi khô?
Hình như Vũng Tàu dư một mảnh khăn xô?
Mưa vẫn bay nghiêng trên nghĩa trang mùa bão
Mưa vẫn bay nghiêng trên những loài đồng thảo
Ai vuốt dùm con hốc mắt đêm sầu?
Ai nghiêng mình trên ngực lép ung thư?
Mẹ đang ngủ, với môi cười Bồ Tát?
6.
Năm 2000 sẽ khác
Những nhục nhằn sẽ lật sang trang
Xóa hết vô luân cùng ngu xuẫn, mù lòa
Chế độ cáo chung trên những dòng cáo phó
Con trở lại đường xưa như vẫn còn ở đó
Mẹ già nua thương nắng sớm mưa chiều
Mẹ ra vào trong cổ tích thân yêu
Con thấy Mẹ như chưa từng mất Mẹ ./.
No comments:
Post a Comment