THƠ
Ngày tháng sẽ bay hơi
Bên nỗi buồn đọng lại
Như cà phê rơi từng giọt âm thầm
Dưới đáy lòng mê muội
Đời rụng những nụ hoa
Đưa người buổi sáng phi trường rực nắng
Ngày im sửng ngọn sao già
Phi đạo mắt ai nhìn đắm đuối
Canada
Áo dài bay như bàn tay vẫy
Tiếng gầm rú
Nổi kinh hoàng giờ chia tay
Em cười sao ngấn lệ?
Không thể nói gì khi em vẫn coi
Nghiệt ngã là niềm vui
Trãi lên ta suốt mười năm lận đận
Tình chợt đến rồi đi
Giữa mênh mông thời niên thiếu
Ta không hề sợ hãi
(khổ đau cùng những chia tay)
Nhưng bây giờ sinh nhật thứ 45
Ta khóc một mình
Ngọn nến nào quên thắp
Nỗi yêu thương mệt đuối
Canada
Túi xách nặng kéo lê trên sàn gạch “một chiều”
Sân Piste lung linh hơi thở loảng
Em mồ hôi hâm hấp thái dương
Cơn sốt khô miền nhiệt đới
Đứa bé vặn mình bên cửa hải quan
Ba tuổi rưỡi
Đôi giầy Das trừ hao
Chưa thể nói câu chào tạm biệt
Điệu valse xưa thời niên thiếu
Quen thuộc không ngờ
Chiếc xe ca trên đường về mưa bụi
Sài gòn lộng lẫy đâu rồi
Vắng em
Mắt cay xè khói thuốc
Ta bây giớ ăn sáng một mình
Ngày sinh thứ 45
Những đóa hồng tàn héo…
No comments:
Post a Comment