MỘT NGÀY GIẢN ĐƠN*
*(tựa của người làm Blog)Phạm Thị Ngọc Thanh
Muốn tìm đến một nơi chỉ có hoa tường vi mùa cũ
Bên bức tường rêu cổ
Người con gái một mình đan những giấc mơ hoa...
Giữa trăm lời ngợi khen, trăm tiếng chê bai
Người đời bảo không có bột làm sao gột nên hồ ? - Chắc vậy!Ta sẵn sàng đổi chỗ để nhận về một ngày không trống trải
Một ngày giản đơn thôi, vào bếp nấu tô mì
Một ngày giản đơn thôi, nằm nghe mưa thầm thì
Và người đàn ông đó, bên ta, từng giây phút...
Có lẽ phải cả trăm năm nữa, trên mồ hoa tuyệt bút
Sẽ viết cho ta đôi dòng chữ ân tìnhSẽ khắc vào tim ta thanh khiết đời mình
Cho ta ngủ an nhiên trong lòng người ở lại
Có lẽ phải rất lâu, rất lâu... để tro của hoa hồng ấm lên trở lại
Và môi ta ngọt chút vị cuộc đờiVà tim ta thôi đắng, và mắt đừng lệ rơi
Và bàn tay ta không xác xơ gầy bởi những dòng tâm trạng
Nếu một ngày ta không làm thơ , không đam mê, không lãng mạn
Bóng tường vi xưa có khóc giữa cung buồn?PTNT
No comments:
Post a Comment