MÙA ĐÔNG THỨ 6
Trịnh
Sơn
Ngồi cạy cục cơm nguội dưới đáy nồi mà thèm cái lạnh mùa đông
Nhớ bếp lửa nóng, chiều mông lung phố núiSau buổi tan trường cắm cúi chạy về khơi
Miếng cơm cháy có hôm vàng rùm có bữa khét đen rơi
Chấm với xíu muối đậu rang nghe cái béo ngậy loang nơi đầu lưỡi
Vậy mà nhắm mở mắt mới vài ba bận mình đã vụt xa quá tầm với
Tuổi của thiếu thời những nụ cười vô tư, vô lo thuở nhỏCon ngõ ngày xưa giờ cũng đã quá xưa rồi
Nhớ lắm tuổi thơ ơi.
Nhớ những buổi chiều thảnh thơi theo mẹ ra đồng cắt cỏ ngồi chơi
Trời trong vắt mẹ buông lơi lời hátCâu ca dao bay vút lên cao như cánh cò cánh vạc
Vậy mà cõng hết tháng năm êm êm trôi theo mấy đoạn sông dài
Mẹ vượt hết chông gai.
6 năm rồi mẹ con mình chia hai
6 mùa chưa gặp lạiCó những đêm đông lạnh
nhưng lưng rướm mồ hôi vì một giấc mơ dài uể oải
Thấy dáng mẹ năm nao ngoái cổ trông mình.
Đông lại về, sương lấp cả bình minh
Vừa sập tối đã lung linh huyền ảoCục cơm cháy năm xưa con vừa cơi nơi đáy chảo
Quẹt thêm xíu mắm kho cay đưa lên mũi hít miệng hà.
Cái gác măng rê sau nhà vẫn còn đó năm tháng cũ xa
Mùi ẩm mốc nơi tuổi thơ hôm qua con trốnSóng chén dưới cùng núp trò chơi năm mười
Chén bể, mẹ đánh rộn ràng đau.
6 năm rồi, mẹ con mình im bật tiếng gọi nhau
Chỉ một phía lâu lâu mình con nhớ gọiCơm cháy chiều nay nhét lòng đỡ đói
Không béo, không thơm vì vắng mẹ lâu rồi.
Thèm thèm lắm mẹ ôi!!!
...mAnÚi...11-11-2016
(Hôm nay 12-10 ta lịch, là ngày tưởng nhớ 6 năm mẹ về phương ấy)
No comments:
Post a Comment