NGUYỄN TUYẾT HẠNH
Con đặt chân lên bậc thềm rêu
Tưởng bóng dáng mẹ xưa thường qua lạiLưng áo nâu đẫm mồ hôi mướt mải
Vành nón nghiêng thăm thẳm một ánh nhìn
Con trở về căn nhà vắng lặng im
Chỗ mẹ vẫn ngồi trống huơ hút gióCon bạc tóc bật khóc như trẻ nhỏ
Nức nở trong lòng mẹ ơi, mẹ đâu...
Con vẫn biết mẹ đi xa đã lâu
Mà trái tim con dường như không chấp nhậnBông hoa loa kèn rũ buồn ngơ ngẩn
Hương hoa thơm chợt lễnh loãng làm sao
Con trở về nhà với nỗi nhớ nôn nao
Sao thèm thế vị canh chua mẹ nấuQuả trám đen, tương cà rau đậu
Món chả rươi nóng ấm tiết mưa phùn
Con trở về chạm kí ức run run
Đâu cũng thấy ảo mờ hình bóng mẹTrên bàn thờ khói hương bay thật nhẹ
Con nức nở trong lòng mẹ ơi, mẹ đâu...
Mẹ xa rồi nỗi nhớ càng đậm sâu
Trong lòng con mỗi khi về nhà cũ Những kỷ niệm trào dâng như thác lũ
Con nức nở gọi thầm, mẹ ơi, mẹ đâu…
NTH
This comment has been removed by a blog administrator.
ReplyDelete