phạm ngũ yên
phụ bản Đinh Cường
Anh có còn yêu em nữa không???
Sao những trang thư mỗi ngày mỗi mỏng…Sao những lời phone chỉ toàn tiếng vọng
Sao có những điều không phải nói vì em?
…………….
Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng lay động ngày
đêm
Cánh cửa mở ra góc sân vườn lãng mạnNgọn gió chắt chiu những bông hồng buổi sáng
Tình rất già nua nhưng cứ tưởng… tình đầu
Có những con đường chưa biết dẫn về đâu
Khi những nắng mưa cũng trở thành có lỗiNói những lời yêu… nhưng sợ mình quá vội
Giữa tiếng cười cùng tiếng khóc đâu đây???
Tạt về đất liền những hạt muối rây rây
Em vẫn còn xanh như ngày chưa biết biển?Một chút hồn nhiên một chỗ ngồi lưu luyến
(Về chỉ một lần… rồi… mang… hết xuân đi)
Hãy nép đầu vào ngực của anh đi
Đếm nhịp thời gian gõ qua đời hối hảGóc phố thân quen có cây bàng rất lạ
Cứ giữ cho mình những chiếc lá vàng phai
Hãy nuốt ngược vào lòng những dòng lệ chiều
nay
Trên những bờ vai đang dỗi hờn… cũng ấm
(?)Và những hàm răng cắn nỗi buồn rất đậm
Những niềm đau mà nghe rất rỡ ràng?
Anh đi tìm phần thưởng của nghiệt oan
Trong đó anh/em … cả hai người đi lạcCùng một trái tim chẳng bao giờ đổi khác
Cùng một vết thương nhưng rỉ máu hai lần
Anh có còn yêu em nữa không???
Sao trước hân hoan anh thấy mình bối rối…Từ chốn thẳm xa nghe cháy hồng tiếng gọi
Bờ môi ai ghé xuống ngực ngoan trầm
Anh muốn làm ngọn gió thuở mười lăm
Rượt đuổi hoài em trên phố phường chủ nhậtNằm giữa bàn tay em nghe cuộc đời ngắn chật
Và hôn xuống bàn chân nghe sỏi đá nhiệm mầu
Thương cách gì và chẳng hiểu vì đâu
Từ một trái tim lướt qua mùa quyến rũEm chạm vào anh mảng tình yêu rất cũ
Chỉ một lần mà thức trắng bao đêm
Một điều gì có lẽ, chính là em…
Bằng những mong manh tưởng như là dễ vỡSao chẳng ngã vào anh như anh ngã vào nỗi nhớ
Để nói yêu anh … như … yêu một tình đầu???
………….
PNY
This comment has been removed by a blog administrator.
ReplyDelete