TRẢ LẠI TÊN SÀI GÒN
Mạnh Kim
Trong stt kêu gọi ký bày tỏ ủng hộ sử dụng cái tên Sài Gòn như vốn có của
nó, một người tên “Trung Hiếu Chế” vào “bình” thế này:
“SàiGòn a được đổi tên là Thành phố Hồ Chí Minh do nhân dân Sài gòn đề
nghị từ 1946 và đến 1976 thì được công nhận chính thức trong địa chí, trong văn
bản và pháp lý. Việc này cũng giống như các thành phố đổi tên trên thế giới....
Việc đề nghị đổi tên lại Sài gòn là không đúng và ngớ ngẫn. Biểu hiện của một
nhóm người ngu dốt, hằn học với sự phát triển của ý thức Dân tộc, bọn này có lẽ
là "bọn tàn quân ngoc đấu dậy" và việc làm của chúng chỉ ló cái đuôi
ngu xuẩn và mông muội của chúng mà thôi, nhất định chúng sẽ bị thất bại và dư
luận tiến bộ vạch mặt” (dẫn nguyên văn, nguyên lỗi chính tả).
Chúng ta không cần tranh luận những ý kiến thế này. Cũng chẳng cần quan
tâm đến một stt của Trần Nhật Quang, tự “trùm DLV Quang lùn”, khi post một ảnh
Sài Gòn và chú rằng đó là ảnh Hà Nội trước 1975! Vấn đề chúng ta làm, ký vào kiến
nghị, thuần túy là thể hiện tình cảm của những người yêu một vùng đất luôn
giang rộng đón tất cả đến để lập nghiệp, để gắn bó và để phải lòng, đến nỗi trở
thành như một nơi thứ hai chôn nhau cắt rốn. Kiến nghị ấy, chỉ mang lại hiệu quả
cộng đồng và có ý nghĩa truyền thông, và nó không phải chỉ dành cho “người Sài
Gòn”, mà cho những ai yêu quý và trân trọng Sài Gòn, từ mọi miền, mọi người Việt
khắp chân trời góc bể, vì thật ra, không có cái gọi là “người Sài Gòn” hiểu
theo nghĩa giới hạn chỉ về nơi ta được sinh ra.
Sài Gòn không chỉ là những bức ảnh đầy hồi ức phố phường thịnh vượng
giàu có mà “Quang lùn” muốn giành lấy cho một Hà Nội không có thực trước 1975
mà nó là một nền văn hóa đứng một góc rất riêng, của một thời văn hóa tự do và
tư tưởng sáng tạo. Sài Gòn cũng có thể chỉ là tiếng lóc cóc của anh mì gõ đánh
nhịp nhàng như một điệu nhạc, là tiếng mời mọc của cô bán hàng “mua mở hàng
giùm chị đi cưng”, là tiếng đùa của chú xích lô “mả cha mày, giỡn mặt mậy, tao
quánh thấy mẹ mày nha”, là cái khoác tay của người khách hàng “thôi, khỏi thối
hén”, hay cũng có thể là cú ngoắc đột ngột vào buổi chiều “ê, nhậu mậy?”. Sài
Gòn có sẵn như vậy từ trăm năm nay rồi. Sài Gòn nhộn nhịp chạy theo cái mới
nhưng Sài Gòn lúc nào cũng khoái cái cũ. Ký ức Sài Gòn ít khi bị vất đi. Nó được
bọc lại, lâu lâu mở lại ra xem, dù mảnh giấy bọc ngày càng ố vàng. Sài Gòn cũng
không giành cái gì của ai. Sài Gòn chỉ muốn cái gì của Sài Gòn thì trả lại cho
Sài Gòn.
M.K
This comment has been removed by a blog administrator.
ReplyDelete