CHÚT THOÁNG QUA TRONG NỖi
NHỚ ĐẦY
TÚY
HÀ
(Houston TX
)
để gởi HỮU
VIỆT và NHẬT
NGUYỄN
Dường như tôi vừa cúi
xuống nhặt chút ngậm ngùi, bạn tôi, bạn bạn
tôi.
Nói như thế có hơi đường
đột chăng? Nhất định là không vì từ chiếc bàn con trong quán cà phê góc vườn,
tôi nghe như có tiếng đời lay gọi. Tiếng hát nào như sương khói bồng bềnh, lời
ca nào trầm ấm như được ủ trong màu áo len hồng thiếu nữ. Tôi như lênh đênh trôi
theo làn khói thuốc, như tự dấu chút tình riêng trong từng giọt cà phê rơi thảng
thốt.
Tôi, tôi là ai, có
khoảng cách nào giữa tôi và gia chủ hiếu khách, dường như không hề có. Họ nhập
vào tôi và tôi tiếc thay chưa được một chút nào như họ. Hào sảng tạo ra niềm
khoái cảm khiến tôi ngây ngất. Cuộc rượu đêm dường như chưa dứt vì trong nỗi nhớ
riêng mình tôi ngỡ vẫn đang say.
Quý thay, duyên tình văn
nghệ, vẫn thường làm người xích lại với người. Vui thay trước ống kính vạn hoa
của đời đang chiếu rọi, tôi tìm lại được một chân dung. Có chút gì bi tráng mà
trong nụ cười kia vẫn ẩn chút bùi
ngùi.
Đen và trắng, tôi chỉ
thích thế, đi cùng tận trong sắc màu hội họa vẫn chính là đen trắng không màu.
Người cầm cọ ai cũng phải hiểu như thế, và người cầm bút vẫn phải luôn cân bằng
chữ nghĩa của mình từ chỗ sắc không. Và dưới ống kính của người săn ảnh thì
trắng đen làm rõ những bi ai muôn mặt đời
này.
Càm ơn, tôi biết cám ơn
ai, vì tất cả đều tràn đầy ơn nghĩa. Chỉ có chút niềm riêng gởi chung, nhưng
chính là riêng tặng mỗi người với hoài mong hoa bằng hữu vẫn bốn mùa nở rộ và
thơm ngát hương đời- những đời lưu vong không nói lời mạt
vận.
Ơn đời còn mãi quanh
đây
Xa gần khoảng cách như
mậy trong đời
Ngày nối ngày mấy cuộc
chơi
Còn nguyên tình nghĩa
vẫn mời gọi nhau
Đâu cần phải nói ngàn
sau
Nhật tân hoa nở thắm màu
Việt nam
Quê hương hai chữ nhẹ
nhàng
Sao nghe nhưng nhức mỗi
lần nhắc qua,
Cám ơn hạnh ngộ vừa
qua
Cho tôi tìm được quê nhà
dể thương…
No comments:
Post a Comment