Monday, April 30, 2012

như vết cắt của đời

phạm ngũ yên




Chàng chờ nàng khá lâu nơi quán cà phê đường Great Hill. Lâu đến nổi coi hết một tờ tạp chí tiếng Việt và buổi sáng rã rời một cảm giác lười biếng. Người ta chưa vội ra khỏi nhà để mua sắm cuối tuần trong khi hơi hám của một mùa Giáng Sinh vẫn còn bồi hồi trên những giây đèn màu trước cửa tiệm bán trang phục phụ nữ. Ai đó đã để những dấu chân mờ nhạt trên vạt cỏ vừa tàn lụn sương đêm như một dấu tích lầm lỡ và thành phố hôm nay dường như đang nhớ đôi tình nhân mới vừa say đắm ngày nào. Họ đến với nhau và cho nhau những vết thương tưởng chừng không có sự băng bó nào đủ để kéo da non, nhưng cả hai chưa từng cảm thấy đau đớn.

Linda sẽ là một cô gái dễ thương nếu nàng chịu để cho đời sống này ràng buộc nàng bằng những thói quen. Nhưng Linda thề rằng sẽ không bao giờ để ai cướp mất tự do của nàng- ngay cả lúc nàng yêu chàng say đắm. Vì đối với nàng thói quen sẽ hủy diệt tự do- một điều mà suốt đời nàng khao khát. Nàng không thỏa hiệp với sự bất công nhưng đồng thời ghê tởm những gì gần gũi với nhàm chán. Trước khi gặp chàng, quan niệm sống của nàng là mọi cho đi hay lấy lại đều đặt trên căn bản sòng phẳng, đừng để nợ nần nhau vì có ai biết được ngày mai sẽ ra sao. Tình yêu không thể đậu xuống trên một bao tử rổng không và hạnh phúc không thể bay trên những con đường một chiều. Nàng có vẻ là một phụ nữ Việt Nam, nếu nhìn bằng trực giác. Nhưng nàng nói nàng là một cô gái sinh ở Philipine. Cha của nàng là một quân nhân Hoa Kỳ làm việc tại đó và nàng nói nàng giống mẹ nhiều hơn.

Nàng không có chỗ ở nhứt định từ nhiều năm nay, khi Bob, chồng nàng qua đời. Nàng có chồng khi còn rất trẻ, khoảng 17 hay 18 gì đó. Đó không phải một cuộc hôn nhân theo định nghĩa mà là một cuộc cưỡng hiếp hợp pháp.

Bob mua nàng từ một quán nhậu có vũ khỏa thân. Chủ quán nhậu mua nàng từ một tay trung gian đưa người vượt biên lậu từ Á Châu vào Canada. Từ Canada nàng trôi giạt sang Hoa Kỳ.

Sau khi thanh toán mọi thứ chi phí, Bob đem nàng về trình diện ông bà già của hắn ở một nông trại cách xa quán nhậu hơn 20 dặm về hướng bắc đường 71. Họ cho nàng trú ngụ, cho ăn uống, nhưng bù lại nàng làm việc như một con ở không có thù lao, chưa kể chuyện phải chấp thuận cho Bob làm tình bất cứ lúc nào hắn muốn.

Nàng có một đứa con gái, từ sau những đêm bão bùng cùng những ngày nắng chói bên ngoài nông trại thiếu vắng mùa thu hoạch. Cuối cùng hai ông bà già tống nàng ra khỏi nhà, không cần hỏi ý kiến gả con trai bắt đầu có triệu chứng suy nhược vì rượu và đàn bà.

Nhiều năm trôi qua, đứa con gái khờ khạo khi bước vào đời không còn cảm thấy sợ hãi. Gai góc và thương tật quá khứ đủ để trang bị cho nàng lòng tự tin đi về tương lai phía trước mặt, cùng với nhan sắc là một vốn liếng căn bản.

Nơi chốn nào cũng hấp dẫn được nàng, khi thuận mua vừa bán. Đôi khi dưới một mái hiên của tiệm giặt ủi, hay đàng sau một quầy chơi billard. Đôi khi nàng sống sang trọng nhiều ngày trong một Hotel dọc bên đường xa lộ hay trong một apartment rẻ tiền. Tất cả đều giống nhau. Gió đêm và ánh đèn nơi con đường số 6 là những tương quan mật thiết với nàng vì nơi đây đem đến cho nàng đời sống thực sự và cũng từ nơi đây nàng có vài người bạn. Họ luôn nhìn nàng bằng sự say đắm và rẻ rúng trộn lẫn, trong tay cầm ly rượu. Họ không chờ đợi ở nàng sự thủy chung nhưng ở nàng lúc đó toát ra vẻ trang nghiêm của một người phụ nữ đứng đắn. Nàng biết mình đủ đẹp để làm xao xuyến những trái tim khờ khạo nhất. Đêm cũng dễ làm cho người qua lại lầm lẫn nàng với những em nử sinh nội trú trong khu đại học, nếu nàng không kẻ thêm màu xanh trên viền mắt để dấu giếm những đêm ngủ muộn màng…

Những điều nàng kể, theo chàng, giống như một chuyện phim mà trong đó đạo diển đã cắt xén lộn xộn, không có đoạn đầu và lơ lửng ở đoạn kết. Nhưng chàng biết từ sau những lời nói khô khốc kia là một trái tim đang ướt át những dòng lệ. Đêm luôn có những vì sao nhấp nháy trên trời. Những vì sao úa bầm một niềm chai hóa tuyệt vọng.

Hình như có lần nàng đã nói với chàng rằng nàng yêu thích chàng. Chàng luôn cảm ơn nàng về điều đó.

Hai người hẹn gặp nhau tại quán cà phê Starbucks mỗi tuần vào ngày thứ ba. Sau đó Linda và chàng rời nhau, mỗi người đi về hai hướng ngược lại.

Hình như họ chưa từng hỏi về đời sống hiện tại của nhau. Điều đó đối với hai người không cần thiết và họ cảm thấy không có gì quan trọng bằng những ly cà phê đậm đen nóng hổi trước mặt. Giống như hai nhánh lục bình trôi giạt từ một góc sông đời, họ va vấp vào nhau và san sẻ niềm vui cho nhau mỗi lần gặp lại. Có vài con chim đen dạn dĩ đậu xuống giữa chân hai người để nhặt những mảnh bánh vụn và vài chiếc lá run rẩy trên mặt kính xe đậu nơi ngoài parking. Tất cả đều sáng rực một góc hạnh phúc ngắn hạn mà không phải ai cũng có thể đụng tới. Tất cả đều trở thành mối tương quan chặt chẻ với nhau.

Khi mặt trời thả xuống những tia nắng đầu tiên và khi chàng vừa sửa soạn đứng lên thì nàng hiện ra bên kia đường. Nàng đang gởi đến chàng một chiếc hôn đầy những gió lạnh. Phải còn vài phút nữa Linda mới đến tận chỗ chàng ngồi vì xe cộ đông nghẹt buổi sáng. Một người đàn ông hóa trang làm một tên hề đứng che chắn lối đi trước mặt nàng. Trên tay hắn đang cầm những chiếc bong bóng nhiều màu. Hắn đưa nàng một cái khi nàng đi qua và chàng thấy nàng biểu lộ một cữ chỉ cám ơn. Trong khi chờ đợi, chàng đi đến quầy kêu cho nàng một ly cà phê có pha một chút Hazelnut, một chiếc bánh Bagel nướng cắt làm hai, còn chàng thì kêu thêm cho mình một phần Martini đúp.

“Hello anh. Mạnh giỏi?”

“Hello em. Còn em?”

“Tuyệt. Nàng nói. Cứ tưởng là không đến được vì ở trạm xe buýt người ta đang biểu tình.”

“Họ đòi hỏi cái gì vậy?”

“Họ đả đảo ông Bush và chống lại chiến tranh nhắm vào Iraq. Đa số là sinh viên.”

“Người Mỹ mau quên quá khứ.” Chàng nói, hai tay cởi chiếc áo lạnh của nàng máng trên lưng ghế. Chiếc bong bóng cũng được cột bên cạnh. Chiếc khăn choàng trên vai nàng có vài đốm tuyết thì phải.

“Quá khứ của ai?”

“Của gần 3,000 người chết ở New York. Quá khứ của Saigon cách đây 30 năm”.

“Saigon là ở đâu vậy?”. Nàng ngơ ngác.

“Ồ anh xin lổi. Thành phố quê hương của anh. Nơi chứng kiến khủng bố và bạo lực nhiều nhất trên hành tinh này”.

“Tuổi trẻ có lý do của họ. Làm sao anh có thể quả quyết rằng khi nhắm vào Iraq là chình quyền của ông Bush có thể giải quyết được tận gốc rễ của khủng bố?”

“Nhưng ít ra cũng là dấu hiệu cho người ta thấy rằng dân Mỹ quyết tâm không để cho tai nạn ngày 11 tháng 9 tái diễn một lần thứ hai”.

Chàng ngượng ngùng và đẩy ly cà phê về phía nàng. “Đừng nên cải nhau về chuyện của người khác. Cũng đừng để buổi sáng hiếm hoi này của chúng ta bốc hơi trước khi anh và em hôn nhau”. Chàng hôn nhẹ một bên tai nàng. Giống tiếng va chạm của gió hay tiếng cựa mình của vải vóc. Chiếc bong bóng đang lảo đảo trong không khí.

Qua vai chàng, Linda thấy những khuôn mặt mờ nhạt trôi vụt qua bên ngoài cửa kính. Những chiếc áo gió lộng lẫy, duyên dáng chuyển động trên những bước chân vội vàng như chạy kiếm một thời vận vừa vuột khỏi tầm tay. Một góc đường ướt đẫm vì vòi nước đang xoay quanh một thảm cỏ chưa kịp hồi sinh vì mùa đông vừa rồi. Mùi cà phê bốc lên thơm ngát làm ngườ ta cảm thấy tươi tắn hơn một chút.

Ngày bắt đầu bằng những vang động của xe cộ bên kia đường. Của mùi son phấn len lỏi giữa bàn ghế thưa người. Linda nắm tay chàng bằng bàn tay ở không, giọng đầy phấn khởi:

“Em mua cho anh một món quà kỷ niệm”.

Nàng lấy từ trong túi xách của nàng một con chó bằng vải màu vàng đất. Nó có đôi mắt nhỏ giống như hai hột cườm đen, mềm nhũng vì không xương sống. “Anh để trước xe. Nó có thể trông chừng xe của anh suốt ngày không sợ ai lấy”.

“Ai gợi cho em cái ý nghĩ kỳ quặc như vậy?”

“Tự em nghĩ ra buổi chiều hôm qua khi về nhà. Bộ anh không thích sao?”

“Thích. Có điều là trông nó hiền quá. Làm sao nó có thể phản ứng lại khi có kẻ gian?”

“Nó không hiền đâu anh. Em sắp rời khỏi đây bây giờ”. Nàng nhìn lên đồng hồ trong quán.

“Em sao vậy?” Chàng nghĩ là Linda sắp trở chứng.

“Em không sao cả. Có một tí việc em phải thu xếp cho xong hôm nay. Hẹn anh tuần tới”.

“Anh đưa em đi được không?”

“Không, cám ơn”

Chàng đưa nàng lại áo choàng và để yên chiếc bong bóng. Có một chút mưa vội vàng bên ngoài. Mùa đông nơi đây rất ít khi thấy mưa buổi sáng. Người ta không kịp đem theo những cây dù để có dịp nở bùng trên những đôi vai đã yếu mòn vì đời, nên những quán có mái che bên đường sẽ là nơi ẩn núp lý tưởng.

“Em đợi hết mưa rồi đi”

Nàng cương quyết:

“Hôn em đi. Chàng ngốc của em”.

Họ hôn nhau giữa lối đi dọc bên hông những shop màu sặc sỡ. Những cây thông mùa Giáng Sinh lâu đời cao ngọn che lấp ánh mặt trời. Chàng đưa nàng đi một đoạn đường, qua một đèn đỏ rồi chia tay. Tên hề không còn đó, bù lại là một người Homeless mang bìa carton có viết hàng chữ “God Bless You” Và một ghi chú thêm bên dưới là một cựu quân nhân từng tham chiến ở Việt Nam. Làm như đó là một câu thần chú mở toang được mọi tấm lòng hào phóng của người qua đường. Cũng đâu phải người Mỹ nào cũng can đảm nhìn lại vết thương tượng trưng một quá khứ lầm lẫn?

Mùa đông luôn thỏa hiệp với chia ly và các băng ghế luôn chứng kiến những đôi tình nhân rời nhau dù dâu biển ngoài kia xô lấp chân trời. Chàng nhớ lúc mới quen nhau, có lần Linda cũng hiện ra tình cờ rồi biến mất nhanh chóng đến nổi trái tim chàng thắt lại nhiều ngày. Chàng đau khổ nhận ra rằng muốn tham dự vào tình yêu hay chối bỏ tình yêu, con người luôn phải có kinh nghiệm về sự mất mát. Nó sẽ là kích thích tố làm cho đời sống này đậm đà và bao la hơn.

Chàng chưa từng khen Linda rằng nàng có một khuôn mặt rất giống Việt Nam. Cho dù mái tóc vàng hoe của nàng không nói lên điều gì khác nhưng thẳm sâu dưới vầng trán êm ả kia là một trũng mắt đầy bóng tối. Nó tượng trưng cho một nơi chỉ có đêm và bất trắc. Nơi mà hạnh phúc không lớn hơn một tô phở và con người muốn tồn tại phải biết dối mình.

Nhìn chung, Linda có đầy đủ cơ sở để chàng tin rằng nàng từng ở Việt Nam hay dính líu đến Việt Nam. Đôi lần chàng làm như vô tình thốt lên một hai tiếng mẹ đẻ của chàng, nhưng nàng vẫn thản nhiên, không mảy may để ý. Nàng là một kịch sĩ tài ba hay là một cô gái tự nguyện chối từ gốc gác? Chàng không biết vì giữa hai người đã có hợp đồng là không ai lục lọi vào đời tư của nhau. Những chuyến buýt sẽ thả nàng xuống mỗi ngày thứ ba hàng tuần và cuốn hút nàng trở về một nơi chốn nào đó, từ nhiều tuần lể rồi. Còn lại một mình bên chiếc bàn tròn làm bằng gỗ đào hoa tâm, chàng nghe nổi khao khát dội lên từng ngón tay. Mùi hương từ thân thể nàng quẩn quanh không muốn vượt ra khỏi quán và chàng mường tượng đến thịt da nàng. Ôi phải chi chàng có thể hóa thân thành một hòn sỏi lăn theo vết chân chàng, để cảm nhận được từ nơi xa hơi thở nàng đang ràn rụa trong buồng phổi.

Giống như một niềm bí ẩn, Linda không bày tỏ thêm điều gì ở nàng. Nàng không để lại số phone cũng như để lại một địa chĩ. Một nơi chốn duy nhất khiến chàng có thể tìm thấy nàng là con đường số 6, vì đêm đầu tiên chàng gặp nàng tại đó. Con đường phơi ra những nhánh điện rối bời lời kêu gọi tình yêu và dục vọng trộn lẫn. Cũng trên con đường này, đêm đêm ngồn ngộn da thịt xuống đường và những đấng mày râu sẽ giống như con thiêu thân tình nguyện lao vào lửa đỏ. Những nàng Kiều thời đại sẽ làm thăng hoa đường phố Mỹ quốc và áp đặt lên xã hội phồn vinh này một luật chơi mới là không hề có kẻ ném đá và người bị ném đá. Và nếu Chúa nếu có hiện hữu cũng sẽ không thể làm gì khác hơn là tế nhị quay lưng lại những gì dính líu đến tội lỗi.

Đời sống luôn tồn tại những đau khổ. Vì suốt hai tuần sau đó chàng không gặp Linda. Những chuyến buýt đi xuống vùng Downtown không có nàng bước xuống. Nàng mất tăm như một cánh chim đi qua giữa vùng biển hào phóng những san hô, những rong rêu che lấp nỗi buồn.

Đời sống cũng leo lét trong chàng những đóm lửa được thắp sáng bằng những que diêm chờ đợi, từ những cảnh quan bên ngoài. Những chỗ ngồi riêng tư của hai người, những bước chân đi về mê lộ. Vài chiếc xe đời mới chạy vụt qua và đàng sau tay lái là những chủ nhân thản nhiên với những gì đang có trong tầm tay. Còn gì nửa? Còn có cả mùi vị của nước bọt đọng trên đầu lưỡi của nhau khi họ không thể đè nén được sự rung động trong khi thời gian giãy chết bên ngoài.

Đến tuần lễ thứ ba nàng mới đến. Gương mặt nàng xanh hơn đôi chút so với bình thường, nhưng đôi mắt thì long lanh hơn. Nàng nói với hơi thở đứt quảng, như muốn hụt hơi:

“Em vừa gọi hẹn một cái phòng dành cho chúng mình. Anh có muốn xem không?”

Làm sao chàng từ chối được, vì đó là giấc mơ của chàng?

“Ở đâu?”

“Gần đây thôi. Cách hai Block đường”.

Nàng trang phục đồ đen với chiếc áo lạnh kiểu cách mùa đông bên ngoài. Với màu sắc này trông nàng có vẻ ốm hơn. Trên đầu Linda có thêm một chiếc mũ cùng màu không che hết mái tóc vàng hai bên tai. Không khí rét ngọt của buổi sáng tháng giêng làm cho thân thể nàng muốn sát vào chàng trên những bước chân cuống quýt.

“Ông bà cần phòng đôi hay chiếc?” Người phụ trách hỏi.

“Phòng chiếc thôi”. Linda trả lời.

“Có hút thuốc không?”

“Không”

“Ông bà trả tiền bằng cách nào?

“Tiền mặt”

Sau khi điền qua quít vào một tờ giấy và nhận tiền từ tay Linda, hắn đưa cho nàng hai thẻ chìa khóa, không quên nói thêm:

“Có cần gì xin ông bà gọi chúng tôi. Chúc vui vẻ”.

“Ông cũng vậy”. Chàng xen vào.

Hai người thản nhiên đi qua người trực phòng, trèo lên những bậc thang cũ kỷ có bọc thảm màu sáng. Chàng thấy mình trở nên ngại ngần như một đứa con trai chưa kịp trưởng thành. Cho đến khi cánh cửa vừa ập sau lưng hai người, chàng nghe tiếng nói của nàng khàn đục, cùng lúc chàng cũng nói giống như nàng:

“Nhớ anh quá”.

“Anh cũng nhớ em quá”.

“Em đi đâu mấy tuần lể nay?”

“Em vừa mới đi du lịch xa về. Có người muốn em cùng đi với họ sang Tampa”.

“Tampa là ở đâu?”

“Florida”. Nàng đáp.

“Chi vậy?”. Trái tim chàng vụt nhói như có ai vặn nó trong hai bàn tay.

“Chia bài. Họ đánh bài trên một du thuyền ở ngoài khơi. Em có bổn phận chia bài cho họ. Mỗi giờ họ trả 100 đồng, chưa kể típ”.

“Cũng không đến nổi tệ…”

Chàng bày tỏ sự thán phục giả vờ trong lúc nàng kéo chàng ngã nằm trên giường. Môi nàng tham lam rụng xuống như mưa trên mặt mủi chàng trong khi chiếc giường khổ sở vì hai người đã va nhập vào nhau dữ dội. Có một lúc nàng vượt lên trên chàng như con cá heo trồi lên thủy triều để thở. Chàng thấy màu trời màu chì sau vai nàng từ một khung cửa sổ không khép kín. Ở đó các cành cây khẳng khiu vươn lên như hứng bắt mọi niềm hoan lạc. Gian phòng không sáng vì không ai muốn mở đèn, nhưng đủ để chàng nhìn thấy chiếc dây chuyền có gắn thánh giá giữa đôi bầu vú trắng tuyệt vời của nàng. Như một chứng tích bất đắc dĩ. Cuối cùng Linda nằm xuống, nàng để một khủy tay hờ hững bên vai chàng:

“Anh có khinh em không?”

Chàng ngạc nhiên không phải vì câu hỏi mà ngạc nhiên vì Linda nói với chàng bằng tiếng Việt Nam.

“Em làm anh quá bất ngờ”.

“Anh không từng chờ đợi sự bất ngờ này sao?”

“Lúc đầu anh vẫn ngờ rằng em là cô gái Việt Nam. Em đánh lừa anh hay quá”.

“Không phải em muốn đánh lừa anh. Nhưng em không muốn làm dài thêm danh sách những cô gái hư hỏng trong cộng đồng…”

“Đâu phải lỗi ở em”.

Chàng vuốt ve trên bụng nàng. Nỗi ham muốn vẫn đầy ứ như lúc đầu.

“Em cũng muốn nghĩ như anh vậy. Nhưng không phải mọi suy nghĩ đều có khả năng xóa sạch dấu vết của tội lỗi. Không ai có thể phủ nhận căn cước của mình phải không?”

“Trong chừng mực nào đó thì việc làm của em không đúng. Nhưng trên khía cạnh nhân bản thì em vẫn là một cô gái đáng thương. Em ở đâu tại Việt Nam?”

“Cũng Sài Gòn”.

“Tại sao em không thử thay đổi sống khác hơn? Em vẫn dư sức làm lại cuộc đời không cần phải trông cậy nơi lòng hào phóng của người khác?”

“Muộn rồi”.

“Tại sao?”

Linda không trả lời. Nàng vẽ những nét vô nghĩa trên ngực chàng bằng ngón tay có những nét trau chuốt màu cánh sen. Giống như màu son trên môi nàng. Chiếc máy Heat trên tường không chuyên chở đủ hơi ấm khắp phòng, trong khi trái tim ướt át những ngày tháng tìm kiếm nhau. Giữa hai người, ai sẽ lau khô trước ngấn lệ mà cuộc đời đã đem đến? Vì chiều tối sẽ đến trong vài tiếng nữa. Bây giờ nàng đang lắng nghe môi miệng chàng dò dẫm bên dưới nàng, bên những ngỏ ngách mê đắm. Một chéo khăn trải giường nằm trong miệng nàng vừa kịp chận ngăn tiếng thổn thức. “Muộn rồi”. Nàng nghĩ. Họ lại quấn quýt một lần nữa trước khi chiều tối, trước khi hai trái tim lặng lẽ cùng thắp sáng một niềm tin.

Tuyết xuống mênh mông trên đường chiều vội vàng. Linda trả lại phòng và họ đang đứng trước chỗ đã chia tay lần trước. Một góc im vắng nhìn ra tòa nhà Capitol. Mọi người qua đường đều cảm thấy hân hoan khi những bông tuyết bám cứng trên tóc, trên vai áo, như thể trái đất này chưa từng trãi qua những biến động. Vài chiếc xe nằm bất tỉnh đó đây, mui phủ đầy tuyết trắng. Hơi khói từ sau xe tuôn ra rền rĩ như khiếu nại với thiên nhiên bên ngoài.

Linda bây giờ trở thành Linda Trần, đúng như ghi nhận trong bằng lái xe đã không còn hiệu lực- quay lưng lại phía chàng. Nàng không muốn để chàng thấy những dòng lệ chưa kịp chảy ra khỏi khóe mắt mình. Chuyến xe buýt còn vài phút nữa mới đến. Chàng đứng yên lặng nhìn về sau lưng nàng, hai tay thủ trong túi áo. Phải chi chàng được nàng cho phép vượt lên để ôm chặt nàng trong vòng tay và san sẻ với nàng một chút rét mướt? Phải chi bóng tối đừng bao giờ ùa tới để cho bình minh luôn ủ men hạnh phúc trên từng môi miệng của đời?

Chuyến xe buýt đang đi tới cách một Block đường. Nàng tiến về phía trạm xe, dưới những bông tuyết bôi xóa phũ phàng màu son đang rã rời trên môi. Hàng chữ Ozone Day nhấp nháy trước đầu xe đầy tuyết. Và tuyết cũng đóng băng trắng xóa trên vỉa hè xi măng. Trên những bảng hiệu từ các tiệm Pizza, tiệm Hamburger đang phơi phóng lời kêu gọi khách bộ hành ghé lại. Nàng cười một mình, không quay đầu nhìn lui, trong khi nước mắt ràn rụa.

Có những vết thương không cần băng bó, tự nó sẽ lành lặn. Nhưng có những vết thương không thể hồi phục vì vết cắt của đời sâu quá. Sự chia tay đột ngột đến nỗi chàng không muốn tin.

Một tháng sau chàng trở lại nơi chàng đã gặp nàng sau lần đầu tiên. Quán cà phê ngày thường không đông vui nhưng vẫn ào ạt mùi thơm. Chiếc bàn của hai người bỏ trống cùng hai chiếc ghế nằm nghiêm chỉnh. Chàng đậu xe bên thềm và đi bộ chậm rãi qua bên kia khách sạn, nơi ghi dấu một hạnh phúc gối chăn. Chàng ngồi xuống bên bậc thềm lên xuống làm bằng đá ong, không buồn để ý đến bụi bậm và một chậu hoa có nhiều màu. Mùa xuân báo hiệu bằng những đài hoa đủ màu cùng màu xanh no nê trên những cành dương xỉ. Có tiếng chim kêu vui đâu đây dưới bảng hiệu của một cửa hàng.

Mọi thứ giống như định mệnh. Nhưng là thứ định mệnh không ăn khớp và đi chệch bên ngoài hạnh phúc. Vì trong lúc chàng ngồi đó để tơ tưởng đến Linda thí nàng đang đứng bên ngoài Parking của quán cà phê Starbucks. Nàng đặt trên kính trước xe của chàng một hộp vuông và cẩn thận dán băng keo sợ rớt. Sau đó nàng bỏ đi. Con chó vẫn nằm im nhìn lại cố nhân mà không chút nào bày tỏ lòng phấn khích.

Khi chàng trở lại, nhìn thấy món quà bất ngờ trước xe mới biết rằng mình vừa vuột khỏi cơ hội. Chàng nhìn quanh không thấy gì khác ngoài chuyến buýt vừa vượt qua nơi chàng đứng. Làm sao để biết nàng đang có trên đó hay không? Làm sao để níu kéo một tình cảm đã cố tình niêm phong chặt kín?

Chàng mở máy xe, nhưng không vội chạy đi. Chiếc CD của nàng nằm trong hộp giấy được tháo ra. Không có một chữ nào để chứng minh rằng món đồ vừa mang hơi thở nồng nhiệt của nàng. Chàng đút đĩa vào hộc máy, nhấn nút. Tiếng của nàng vang lên quen thuộc, không lớn lắm nhưng rõ ràng. Đôi lúc dừng lại vì đẫm nước mắt…

“Anh yêu dấu của em.

Chàng ngốc của em.

Làm sao để không dây dưa đến anh mà không vấp phải sự chống đối của trái tim. Em biết anh đang nhớ em quay quắt vì chính em cũng đang như vậy. Những gì em nghĩ về anh thì anh cũng nghĩ về em vì chúng ta là một từ lâu lắm rồi. Anh hãy nhớ lại nguyên nhân nào làm em sa ngã vào anh ngay lần gặp đầu tiên? Đó là nụ cười bao dung của anh. Nụ cười có khả năng níu kéo em quay lưng lại với tội lỗi và cũng từ nụ cười của anh, em biết mình được hồi sinh.

Cho đến bây giờ em vẫn chưa biết gì về anh. Vẫn chưa biết anh có một gia đình và người đàn bà nào đã ràng buộc được anh. Nhưng những gì anh cho em đã làm em cảm giác rằng em đã ràng buộc được anh bằng thứ khác.

Khi anh hỏi em rằng tại sao em không làm lại cuộc đời em trả lời với anh rằng đã muộn. Tại sao? Đây là điều em muốn nói với anh. Nói trước khi em lìa xa anh. Sau ngày em đi chia bài từ bờ bể Florida về, em được bác sĩ khuyên em nên đi thử máu. Kết quả mới chiều hôm qua, cho biết là em có triệu chứng nhiểm HIV.

Anh yêu dấu,

Ôi phải làm sao để diễn tả cho anh biết rằng em rất yêu anh. Đêm đêm, đứng bên đường số 6, em vẫn coi thường chính bản thân em vì đời sống đã cung hiến cho em những đau khổ nhiều hơn lạc thú. Em không có cả một quê hương hay cả một Sài Gòn để nâng niu và để bộc lộ với bạn bè chung cảnh ngộ. Những Madelene khác dù sao cũng còn có một tổ quốc, với em thì không, cho đến ngày em gặp anh, lúc đó anh khật khưỡng vì uống nhiều bia và đứng không muốn vững. Nụ cười rạng rỡ trên môi anh mang một ý nghĩ đặc biệt cho em, vì anh đã chấp trên vai em đôi cánh của một thiên thần.

Anh hãy để cho em mang ơn anh. Hãy để cho tình yêu tự nó bù đấp những mất mát của nhau, nếu anh coi sự vắng mặt của em là sự mất mát. Hãy để thời gian vá lành mọi thương tật. Em cố gắng sống không có anh. Còn anh?

Chúc anh nhiều nghị lực. Và hãy tha thứ cho em về những gì em đã làm cho anh…”

Chiếc đĩa không còn tiếng nói. Chàng đưa tay nhấn nút Off và khởi động cho xe lăn bánh. Nhưng chàng lại tắt máy xe và nhìn trân trân vào dòng người xuôi ngược. Con chó vẫn nằm bẹp dí bên cạnh tay lái. Hình như cuộc đời luôn đem đến những bất ngờ và mọi tặng phẩm từ đất nước này không bao giờ cho không mà không có sự trả giá.

Lâu lắm rồi chàng không muốn chạy ngang đường số 6. Chàng cười khan một mình và nghĩ về cái giá quá đắt của hạnh phúc. Nếu sự chết, sự tàn phai, trong một nghĩa nào đó cũng là một mặt khác của hạnh phúc…

Tháng 1, năm 2003

No comments:

Post a Comment