phạm ngũ yên
1.
Ngày con đi
mưa sũng ướt Sài Gòn
Không có Mẹ để
thấy bàn tay vẫy
Nên nỗi nhớ
con đem từ bên ấy
Làm nỗi buồn
cho giấc ngủ bên nay
Biết nói gì
khi cuối một đường bay
Vạt nắng bâng
khuâng giữa hai bờ phi đạo
Có một hàng
cây cõng trên lưng ngày bão
Có một hàng
cây tiếp nối những xuân thì
(Cây cũng gầy
như vai mẹ ngày đi)
Bài hát lìa
nhau bến xe đò thuở trước
Thuở mịt mùng
những tiếng mưa đêm
Con lính
tráng miệt mài quên nghỉ phép
Mẹ ngóng tin
con mỗi ngày thiêm thiếp
Những dặm đường
con qua
Những tờ thư
khiêm tốn thăm nhà
Những lạ lùng
địa chĩ…
Mẹ giữ riêng
trong ngăn hồn cũ kỷ
Với Nha Trang-
Ba Ngòi xanh màu mắt em thơ
Với Pleiku-
Diệp Kính sương mờ
Có Poncho bắt
hai đầu nỗi nhớ
Với Đà Lạt đã
lâu rồi vẫn nợ
Tiếng cười rớt
xuống bàn tay
Chiều trăn trở
đâu đây
Tách trà Blao
quấn quít
Rượu nếp say
bên tiếng khèn tỉnh mịch
Mơ vòng tay ôm
Kinh Thượng một nhà
Những hồi còi
làm thổn thức sân ga.
2.
Ngày ra đi
con biết Mẹ chưa già
Dù da mồi tóc
bạc
Góc vườn sau
con dế mèn phiêu bạt
Cất lên lời
thở than
Những mảnh đời
chưa biết vội sang trang
Đã thấy nôn
nao nửa đêm về sáng
Ai gởi dùm
con những ấu thời lãng mạn
Trái bầu trái
bí đang xuân
Những bữa cơm
không thịt cá ân cần
Nhưng đậm đà
hạnh phúc
Ai gởi dùm
con miếng cơ hàn tủi nhục
Miếng đợi ngày
lớn khôn…
3.
Bởi những bước
chân xa
Con không thể
về gần
Hãy gởi cho
con một thời góa bụa
Hãy gởi dùm
con Vũng Tàu nắng lửa
Biển mồ hôi
da cháy nắng khoang thuyền
Những trái
bàng già rụng xuống tháng Giêng
Những bông sứ
nằm yên nghe tháng Chạp
Một năm có
bao lần trăng sáng
Mẹ không một
lần nở nụ cười vui
Vì sau cuộc đổi
đời vốn dè sẽn, Mẹ ơi
Những thứ dường
như ấm no, hạnh phúc
Chỉ hào phóng
những lao tù, tủi nhục
Những oan
khiên khập khiểng những con đường
Đợi đủa thần
biến sõi đá thành cơm
Khi ốm đói đòi
vươn vai Phù Ðổng!!!
Chúng đã đổi
tiết trinh lấy nắng mưa già háp
Ðổi tiếng cười
thành giọt lệ cường toan
Ðổi tim xanh
đánh tráo huyết cầu bầm
Đổi hạnh phúc
làm nên tù ngục lớn
4.
Con chưa lớn
dù tâm hồn già cỗi
Tim mệt nhoài
của con sói rừng hoang
Buổi sáng nơi
này nghe dội những âm vang
Cơn sóng vỗ
mênh mang như nhịp tim ai đập
Con lái xe
qua những trụ đèn cao áp
Nỗi buồn như
đuổi theo xe
Tiếng nhạc đầu
ngày ai hát ai nghe?
Xa lắc xa lơ
những ngày tháng rộng
Mẹ dạy con bước
xuống đời biển động
Bằng bước đi
chân cứng đá mềm.
5.
Ngày mẹ đi
Con không về
để tiễn
Hình như Vũng
Tàu xám xịt môi khô?
Hình như Vũng
Tàu dư một mảnh khăn xô?
Mưa vẫn bay
nghiêng trên nghĩa trang mùa bão
Mưa vẫn bay
nghiêng trên những loài đồng thảo
Ai vuốt dùm
con hốc mắt đêm sầu?
Ai nghiêng
mình trên ngực lép ung thư?
Mẹ đang ngủ,
với môi cười Bồ Tát?
6.
Trên áo con thời
gian chưa một lần phai lạt
Mấy chục năm
rồi mơ ước vẫn tươi non
Mấy chục năm
rồi Mẹ vẫn sống trong con
Như mặt biển suốt
một đời mặn gió
Con còng nhỏ
cuồng chân ôm nỗi buồn qua phố
Con về thấy Mẹ
trầm tư
Những con đường
những góc phố phù hư
Vẫn cháy đỏ một
màu giận dỗi
Tóc mẹ đổi
hay lòng con đã đổi
Thuyền phiêu
lưu còn giạt đến bao giờ?
Con muốn về
thành phố biển của riêng con
Những hi vọng
với bao điều muốn nói
Những bàn tay
những bước chân tưởng chừng không thể đợi
Một ngày nghe
ngóng bình minh
Thả hồn con
bay về những giấc mơ xanh
Nơi chế độ
cáo chung trên những dòng cáo phó
Khi những
nhân danh đói nghèo xóa bỏ
Con về nghe Mẹ
hồi sinh
Mấy chục năm
rồi con vẫn còn tin
Những chông
chênh con không đứng một mình
Bởi Mẹ không chịu
rời ra một phút
Vẫn nắm tay đứa
con mình quá chặt
Góc phố kia vẫn
cây bàng cô độc
Trái mùa mà hoa
vẫn xanh giêng
Mẹ một lần dừng
lại một đêm thiêng
Nhưng thắp
mãi trong lòng con lộc biếc
PNY
2000
No comments:
Post a Comment