phạm ngũ yên
1.
Bảy giờ sáng đưa Tý xuống đường, băng qua thềm chung cư để
đến nơi chờ xe buýt. Ngày còn tối tăm vì đêm còn nấn ná. Sương mù phơi phới làm
cha con lạnh run. Tý nép vào tay áo tôi tìm chút hơi ấm. Bên kia đường những cây
thù du im sũng nước, đưa những tàn nhánh mộng mị lên nền trời màu chì. Mấy đứa
trẻ Mỹ quần áo xanh đỏ đủ màu đứng co ro bên đường. Như góp thêm cho đời sống
đơn điệu này một chút lãng mạn làm bồi hồi những trái tim già nua. Cặp sách sau
lưng và bên cạnh chúng bãi cỏ mới tháng qua mùa hè còn âm ỉ cái nóng từ hoang
mạc thổi về, hôm nay đã rưng rưng những hơi thở tươi tắn của mùa thu. Chưa phải
là mùa đông, nhưng dường như trên những cánh chim đen lạc lỏng tìm mồi người ta
thấy thời tiết đã đổi thay đột ngột.
Chung cư Santa Maria còn chìm trong giấc ngủ trong khi ngày
đã lên tiếng gọi ngày. Chiếc xe buýt vàng chạy đến, đậu lại. Ðèn stop bên hông
nhấp nháy. Chiếc bảng đỏ bên hông xe vươn mình ra hai bên. Tý tiến về phía trước
trèo lên:” Bye Daddy!”. Tiếng chào từ giả thân yêu mất hút giữa hàng ghế lạnh
căm, nó dáo dác tìm kiếm một chỗ ngồi quen thuộc. Người tài xế da mầu để máy chờ
đợi. Tất cả các xe từ mọi phía đều dừng lại chờ đợi. Mọi ưu tiên tuyệt đối đều
dành cho tuổi thơ, tại đây. Vì biết đâu, tuổi thơ hôm nay sẽ là những người nắm
vận mệnh quốc gia ngày mai, nếu được chăm sóc và đầu tư đúng mức. Tất cả đều chờ
đợi, cho dù trong bao lâu- dù mới sáng hôm nay, có nhiều tuổi thơ chỉ mới lần
đầu tiên cắp sách đến trường.
Khi tôi định cư tại Austin, Texas, tôi đã bắt đầu những
buổi sáng như vậy bên trạm xe buýt, cùng con gái tôi. Lúc đó nó mới bốn tuổi
rưởi. Khung cảnh mới mẻ về một ngày tựu trường nơi một đất nước rộng lớn làm nó
sợ hãi. Nhưng sự háo hức bên bạn bè, thầy cô đã làm nó can đảm. Cạnh thùng thơ
chung cư, mù sương còn lướt thướt trên bờ cỏ mộng mị. Ðời sống cũng lướt thướt
những hạnh phúc. Mẹ của nó đi làm từ sáng sớm trong một hãng điện tử. Một đôi
lần tôi chờ đợi nó lên ngồi trên xe buýt xong và xe lăn bánh, tôi trở vào nhà,
ngồi cạnh bàn viết để viết xuống một điều gì đó. Bình cà phê nóng vừa mới pha
đang ràn rụa trong bếp. Tôi nghĩ đến những năm tháng cơ hàn tại Việt Nam. Nơi mà
đất nước không khoan dung được con người vì chế độ làm sưng tấy những vết
thương. Nơi mà mỗi ngày người ta phải lăn xả hết mình vào cuộc sống nhưng vẫn
không tìm ra sự sung túc. Và giá trị xuống thấp lạ lùng.
Những người bạn thân hồi còn đi học của tôi cũng lần lượt
mất tâm. Một số còn trong trại tù. Một số khác vượt biên. Số còn lại, ít oi hơn,
đang lang thang như tôi và làm đủ mọi nghề. Tùy theo khả năng, họ sẽ “bước xuống
cuộc đời” một lần thứ hai với tấm lòng hiu hắt nỗi đau. Những bàn vé số. Những
trạm sửa xe đạp. Những tủ thuốc lá mà trong đó bày biện những gói thuốc lá trôi
nổi không tìm ra xuất xứ. Những cuốc xe ba bánh, xe xích lô mệt nhoài mỗi
ngày.
Vài người hiển hách hơn thì mở quán cà phê hay mở quầy bán
sách báo, quầy buôn bán vật liệu gia dụng. Tất cả đều chứa chan trong tim một
hoài mong là lúc nào đó sẽ thoát ra khỏi hoàn cảnh khốn khó và được định cư ở
nước ngoài.
Tôi luôn nghĩ về những ngày chớm thu tại Vũng Tàu, trong
một quán cà phê quen, lòng chùng xuống mọi hi vọng, như khung trời màu chì bên
ngoài. Ngụm cà phê nóng bỏng trong miệng và đắng chát nổi cô đơn, trong khi loa
phóng thanh phát đi những lời nghi hoặc về thành quả một cuộc cách mạng. Xen lẫn
vào đó những bài hát ca tụng thành phố mười mùa hoa.
Mọi hoàn cảnh trở nên lạ lẫm và đối chọi nhau giống như hai
phía của vầng trăng. Bên này là ánh sáng dịu dàng. Bên kia là bóng tôi. Những
người tình thời học trò cũng lảng đảng như khói sương khi gặp lại. Khuôn mặt
buồn lạnh như sông.
Họ lam lũ bên chồng con, hay bươn chải để tìm đường ra
biển. Ðàng sau họ không có tương lai và trước mặt chông chênh bất trắc. Họ đứng
giữa những bầy sói lúc nào cũng chờ chực ngấu nghiếng thân xác yêu đuối của
họ.
Tàn rồi từ sau một mùa trăng tháng tư, khi hai bờ chộn rộn
những xuân thì, những người đàn bà Việt Nam thời đại oan nghiệt kia đã để cho
nỗi buồn chạy đuổi theo niềm vui với lòng ráo hoảnh hạnh phúc. Nắng cũng sẽ tàn
theo cùng tiếng chân mưa sóng soài trên thân phận, họ đi tìm một bờ bến khác.
Ðâu đây tiếng chuông ngân lên cuối ngày từ một giáo đường, như để chia xẻ với
cuộc đời sần sượng một chút lòng thanh thản bình an. Mùa thu mang hơi thở rung
qua tuổi thơ của những đứa học trò ngày nào, giờ đã lạ lẫm một lời
chim.
2.
Mỗi tuổi thơ Việt Nam trên đất Mỹ giống như một mặt trời
hồng. Mặt trời vượt lên trên những ước mơ mà con người có thể vói tới được. Ðịnh
mệnh oan khiên từ một tháng tư đen đã rụng xuống trên những vai đời. Trên vai
những người cha lưu vong Việt Nam nên hạnh phúc bèo bọt cũng từ đó trôi trác qua
những kẻ ngón tay buồn. Ai đó đã nói “đứa con là cánh tay nối dài của người
cha”. Trong khi những người đàn ông từng phung phí thanh xuân mình cho cuộc
chiến đang làm những kẻ di tản muộn phiền. Một hôm nào chợt thấy trái tương lai
chín đỏ bên ngoài tầm tay với.
Buổi sáng mai hôm nay, trong hạnh phúc rét căm của Austin,
có bao nhiêu chiếc xe buýt vàng đã chở chuyên những mặt trời hồng đến lớp? Không
ai có thể biết được. Nhưng chắc chắn không có một đứa bé nào đang tuổi đến
trường được quyền ở nhà một mình. Người ta đã “cưỡng bách” các em đi học. Vì đó
là con đường ngắn nhất dẫn đến cánh cửa tương lai. Người ta sữa soạn cho các em
vào đời bằng chính những tiện nghi và kinh nghiệm của hơn hai trăm năm lập quốc.
Những kinh nghiệm mà bất cứ một quốc gia văn minh nào cũng đều thèm muốn. Tôi
biết, có một kinh nghiệm quan trọng hơn hết mà người ta muốn dạy cho các em là
chuẫn bị làm một con người tự do- trong một đất nước tự
do.
Trong khi đó, ở bên kia nửa vòng trái đất, có bao nhiêu
tuổi thơ Việt Nam đã được tự do cắp sách đến trường? Có bao nhiêu giấc mơ xanh
đã được thắp lên giữa tháng ngày tù đọng? Bài học nào các em vừa học hôm qua,
hôm nay đã chìm khuất, chới với giữa cơm áo, giữa kỳ hoặc hư ảo chủ
nghĩa.
“em học trò sao hôm nay em không đi
học
sao bỏ lớp ra chơi dưới gầm
cầu,
sao đôi mắt xanh trông dòng nước
chảy
tưởng là giọt lệ dành cho ngày lớn khôn?
”
(thơ
Cao Huy Khanh)
Trường lớp Việt Nam bây giờ, không còn bụi phấn mong manh
trên vai áo người thầy, trong khi học trò thì không còn mộng bay ngoài cửa lớp.
Và màu hoa phượng chói chang tuyệt diệu của mùa hè sao nhìn giống như màu cờ
máu? Hình như cuộc đời hư vô ở mãi đàng sau, và tuổi thơ Việt Nam mãi quay lưng
về phía trước, khi mà:
“những bọn muốn ôm cây mùa Xuân không cho
mọc,
những bọn muốn làm cây to cho mất mầm
non”
(
Văn Cao)
“ Hàng năm cứ vào cuối thu, khi lá ngoài đường rụng nhiều
và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỹ niệm
hoang mang của buổi tựu trường. Tôi quên thế nào được cái cảm giác trong sáng ấy
nẩy nở trong lòng tôi như mấy cánh hoa tươi mĩm cười giữa bầu trời quang
đãng...”
“ Tôi sắp nói cho
các bạn nghe điều mà tôi trông thấy mỗi buổi sáng, khi đi ngang qua vườn Lục Xâm
Bảo trong những ngày đầu tháng mười. Lá vàng rơi từng chiếc trên đôi vai trắng
của các pho tượng trong vườn. Trời có vẽ hơi buồn bã nhưng chưa bao giờ đẹp như
vậy..”
Ðoạn văn trên của Thanh Tịnh. Ðoạn dưới của Anatole France.
Cả hai cùng nói về kỹ niệm ngày đầu tiên đi học của một đứa trẻ. Quá khứ tôi
cũng có những ngày như vậy. Lời văn đã làm rung động lòng tôi suốt nhiều năm.
Cho dù tôi không còn thơ trẻ để nắm bắt lại đầy đủ những cảm giác đó. Thời gian
là một cái gì rất kỳ lạ- nó san bằng những bất hạnh đồng thời cũng chôn lấp cả
hạnh phúc. Thời gian vừa mang thêm những vết nhăn trên vầng trán vừa tô đậm
trong tim những vết đau đời. Tôi đang đứng bên ngoài bóng mát của hạnh phúc.
Những bài học vỡ lòng của ngày xưa đã làm phong phú tâm hồn thơ dại của
tôi.
Ðã qua rồi cái thời mà các bạn và tôi cùng hít thở mùi thơm
từ quyển vở trăm trang mới vừa mở ra. Mùi thơm chỉ có đời học trò mới cảm biết
được giữa lòng giấy trắng tinh, như tấm lòng trong trắng. Nơi đó, chính những
khổ đau và chịu đựng của Mẹ tôi đã đậu xuống, cho hi vọng ngày mai của tôi chấp
cánh bay. Nơi đó, trong khi tôi học biết được những điều hữu ích từ những dòng
chữ đơn sơ thì mẹ tôi đã nếm đủ mọi đau khổ trên những trang năm tháng cơ
hàn:
Ví dầu cầu ván đóng
đinh,
Cầu tre lắc lẽo gập gềnh khó
đi
Khó đi mẹ dắt con
đi.
Con đi trường học.
Mẹ đi trường đời...
Mùi thơm lộng lẫy đã bay theo tôi bên cạnh cuộc đời. Giống
như mùi thơm của bông hoa ngoài đồng nội. Như mùi thịt da, máu xương của Mẹ, còn
sót lại đâu đó trong hồi ức lặng lẽ.
3.
Con gái tôi bây giờ đã lớn. Nó đang ở năm đầu của đại học.
Nó vừa đi xuống cuộc đời lồng lộng gió mát mà không cần có tôi bên cạnh. Nó vừa
lấy những khóa học, vừa đi làm part- time để kiếm tiền đổ xăng, vừa đi chơi. Bên
cạnh đó còn có những cú phone miệt mài mà tôi không biết nó tìm ở đâu ra nhiều
bạn bè như vậy. Tôi không biết với bao nhiêu thứ chuyện bề bộn của một đứa con
gái thì thời gian 24 tiếng một ngày đủ cho nó sống hay
không.
Mùa xuân tới nó sẽ tròn 21 tuổi. Ðôi khi tôi không hình
dung ra sự trưởng thành của nó, vì mỗi ngày nó ở bên tôi. Bây giờ mỗi lần hôn tôi nó phải cúi xuống,
không như mười sáu năm trước tôi phải cúi xuống để cỏng nó đi qua hành lang của
phi trường. Những hành lang dẫn vào phòng đợi ở Bangkok, ở Tokyo. Những chiếc áo
gió mùa đông sẽ không vừa vặn với thân thể nó và trở nên lỗi thời. Nó đi bên
cuộc đời với tấm lòng hồn nhiên của một thiếu nữ, trong khi ba nó già
nua.
Mẹ nó đã dừng lại ở một khúc quành, từ một mùa thu cách đây
6 năm. Những đóa hoa trên mộ nàng lặng yên và phôi pha cùng tháng ngày giống như
sự nhớ nhung của chúng tôi cũng dần dà lợt phai. Mỗi ngày tôi lái xe đi làm, qua
con đường I. 35 North, để đến vùng Hutto, qua nghĩa trang có ghi lại dấu vết của
một người đàn bà kém may mắn, tôi nhớ lại những lầm lỗi của mình. Những lầm lỗi
không thể san bằng cũng như không thể dùng nó để làm mùi vị cho sự kích thích.
Nó chỉ có thể là kinh nghiệm cho một đổ vỡ.
Trong mọi tình yêu, luôn hàm chứa những xung đột. Tôi và
nàng không tránh khỏi điều đó. Nàng sống thực tiển và hết mình với những cái
đang có. Tôi mơ mộng và phủi bỏ mọi ước lệ ràng buộc của cuộc đời. Nàng yêu mến
những câu chuyện giản đơn và những kết quả có hậu. Toi nghi ngờ sự tròn trịa của
những tuồng tích làm nên từ những sân khấu lộng lẫy. Nàng sùng bái những lời
khen dù biết rằng gian dối. Tôi khinh bạc những điều ngụy tạo cùng những nhan
sắc tân trang. Nhưng trên cùng, quan trọng hơn hết và cao cả hơn hết là lòng
thủy chung của nàng.
Tôi không có được điều này. Khi tôi yêu nàng và bày tỏ mong
ước được đi cùng nàng chặng cuối đường dương gian, tôi vẫn không chắc tôi sẽ đem
đến cho nàng hạnh phúc. Vì hạnh phúc là biết nhìn về cùng một hướng. Tôi vẫn còn
giữ lại một khoảng trời riêng không có nàng tham dự. Qua vai nàng, tôi vẫn nhìn
thấy những chiếc lá vàng mùa thu rơi xuống lòng ngực. Và màu nắng dù có xanh xao
cuối ngày, trong tôi vẫn mang màu mới mẻ.
Khi ra hải ngoại, mỗi ngày sau khi tan sở làm trở về, tôi
trãi lòng mình ra giấy. Những bài văn tôi viết không có hồi tưởng về bóng dáng
nàng và rạch ròi phân chia hai mảnh đời quá khứ. Thấp thoáng giửa những dòng chữ
gõ xuống từ bàn phím đêm là nỗi luyến ái một thời. Của một người nữ vắng mặt.
Của những hơi thở mong manh nhưng có khả năng làm tràn lên nổi
nhớ.
Nhiều đêm tôi ra khỏi nhà, giữa lúc vợ con yên giấc. Tôi
lái xe ra quán cà phê Mỷ mở cửa 24 giờ ngồi uống một mình. Những đời xe lao đao
và những góc phố im vắng. Mùa thu mảnh khảnh bên thềm parking loang lổ ánh đèn.
Như vết mực ngày xưa trên trang giấy lòng rất cũ. Những đêm như vậy tôi nhủ lòng
mình đừng bao giờ buồn, nhưng vẫn nghe tiếng mưa chạy dài qua
phố.
Tiếng mưa, nếu có dừng lại trong phút giây, vẫn rền rỉ
trong tôi như tiếng sóng vổ từ ghềnh đá lâu rồi, nơi mà thời gian tròn vo trên
vai người lính vừa bỏ quên một thành phố biển. Ðêm đô thị hiếm muộn vầng trăng,
nên những vì sao rưng rưng trên đầu. Tôi ngồi ngắm những lòng đường lướt thướt
ánh đèn quảng cáo từ các siêu thị và thấy yêu mến kỳ lạ thành phố tôi đang ở.
Mỗi giao lộ xanh mướt bờ cỏ xuân thì, như giấu trong nó những tâm sự của người
đàn ông già vừa muốn quên đi một cuộc đổi
đời.
Mỗi mùa đi qua đều đẩy tình yêu cách xa thêm. Và một người
đàn bà sẽ ngừng lại đâu đó nơi một chỗ rẻ. Những gì thoáng qua ít ai còn giữ
lại. Mùa thu mênh mông. Có ai đó úp mặt vào tay để khỏi chạm tới sự gió rét
trong lòng...
No comments:
Post a Comment