Friday, November 10, 2017

Lời Chia tay Giữa Mưa

văn
Phạm Ngũ Yên

1.

Tiếng người đàn bà:
“Anh còn ở đó không?”
Tiếng người đàn ông:
“Còn… Sao? “
“Đi ra ngoài đường mùa nầy nhớ giữ ấm…”
“Thời tiết đang mát mẻ mà… “
“Nhưng anh lớn tuổi rồi… Hứa với em vậy đi”
“Hứa. Cúp phone nhe?”
“Còn phải hứa một điều nữa…”
"Ừ… Nói đi.”
“Mỗi buổi sáng nhờ uống một ly nước lọc. Đó là điều rất tốt cho cơ thể…”
“Ừm.”
“Bấy lâu nay anh có thường xuyên uống nước mỗi buổi sáng đâu? Nói yêu em mà không chịu làm theo điều em dặn mà nói yêu chỗ nào?”
“Anh ráng…”
“Hôn em đi.”
“Ừa, hôn…”
“Hôn ở đâu?
“Mọi chỗ”...
“Hôn trên mắt cho em ngủ thôi”…

Anh chúc nàng ngủ ngon và sáng mai một ngày tốt lành. Giọng anh ngập ngừng.
“Đây không phải chỉ là một lời chúc thôi. Mà hàm chứa những lời tác động từ trái tim.”
Hình như người đàn ông của nàng đang giấu nàng một điều gì. Và nàng thì đang là một phụ nữ không còn trẻ trung. Đàn bà trưởng thành nhờ những tổn thương, chứ không phải vì năm tháng từng trải.
"Sao nghe giọng anh hơi lạ? Anh ân hận à?”
“Trong tình yêu, không có sự ân hận”. Anh nói.
“Có đó. Không những ân hận mà còn quá nhiều thương tổn nữa kìa.”
“Anh không biết nhiều điều đâu. Nhưng có một điều anh biết chắc chắn, đó là anh yêu em.”
“Anh có biết em thích nhất những từ nào không?”
“Từ nào?”
"Ấm áp và sự âu yếm…”
“Thì chúng ta đang có đấy thôi…”
“Xa như vậy mà có à?“

Có tiếng thở dài nơi đầu giây bên kia… Nhẹ thôi và chạm vào âm phách một cung đàn xưa. Nơi bốn bức tường và có nàng ngồi co ro nghe tiếng đời bung rạc.
“Ngay cả yêu bản thân mình, cũng trở thành việc rất khó…“ Nàng nói.

Cuộc điện đàm trái nghịch thời gian. Bên anh là ngày trong khi nơi nàng là đêm.
Nàng nói, mùa này, Việt Nam thật lạ. Buổi sáng có nắng hanh hao mà lạnh. Người ta túa ra đường mang hờ thêm áo ấm và chờ nghe giá rét thổi trên da thịt. Buổi chiều lại thêm cơn mưa bất chợt có những sợi mềm lây lất…
Không biết nàng đang làm gì lúc này. Đang ngồi trước computer nhìn lên màn hình và kéo con chuột lên xuống. Hay đang nằm trên giường ôm gối ôm quen thuộc và trùm mền kín mít?
“Anh. Hỏi anh cái này nè?”
“Gì?”
"Bao giờ thì anh ly dị với Sương Phố?”
Một câu nói vừa phải, không lên xuống cung bậc, nhưng thật sự làm anh nhói đau. Sự nhói đau dù cố không muốn nghĩ hay chạm đến. Vì h chạm là lại đau.
Chắc phải khó khăn nàng mới nói lên điều đó. Và phải khó khăn lắm anh mới đè nén một trái tim đang chồng chềnh, bất an…

“Cho anh một thời gian đi… Sương Phố đang có vấn đề sức khỏe…”
“Anh muốn em đứng bên ngoài tình yêu này đến bao giờ?”
“Em không đứng ngoài mà em đang tham dự…”
“Có một lúc em thấy hết còn hứng thú làm người yêu của anh…”
“Đừng như vậy. Em yêu anh, mà Sương Phố đang cần anh…”
“Anh và em đều trưởng thành. Chúng ta cần dũng cảm để đối mặt, chớ không cần sự yếu mềm chạy trốn.”

Anh nhớ ngày anh quen Hạ Hiền là một ngày tháng mười một ở NewYork cách đây 1 năm.
Lúc đó nàng đang có 3 tháng du lịch Hoa Kỳ và điểm dừng chân đầu tiên là Washington D.C. Từ những chuyến viếng thăm tòa nhà quan trọng nhất nước Mỹ là điện Capitol đường Independence Ave, đến  những di tích lịch sử như Washington Monument, Tidal Basin (tháp Bút Chì, BEP (nhà in tiền)… ngay cả việc thả bộ dưới những cây anh đào đang  mùa chết khô hai bên bờ sông Potomac, rồi những lần bắt Metro về Virginia… Maryland…

Còn anh từ Việt Nam trở về khi nghe tin Sương Phố nằm nhà thương. Chuyến bay vô tình mang hai trái tim chưa từng đập với nhau một lần, nhưng tình yêu đã nói với nhau lời quen thuộc.
Không biết nàng có còn nhớ bao nhiêu cái thành phố chật ních xe cộ và san sát những nhà cao tầng. Nhưng anh thì vẫn nhớ. Vì đó là một nơi ghi dấu kỷ niệm đẹp nhưng nhuốm màu đen tối. Nơi mà không ai bảo ai đều trượt chân ngã xuống đời nhau. Cùng gối đầu trên cánh tay nhau và gọi tên những tháng ngày rách nát.

Thành phố sụt sùi khóc những lá phong thay nhau rụng như mưa trên đường chiều mịt mùng. Chỉ cần một chiếc thôi dù mới đổi màu, cũng đủ lắp vừa một vết thương.
Cái thành phố trưởng thành cùng với lịch sử vàng son của Mỹ từ trên máy bay nhìn xuống đã làm nàng  mê hoặc.
Những giải mây trắng như bông gòn xếp chồng lên nhau nằm yên dưới hai cánh màu trắng xám. Thành phố trên cao nhìn xuống như một bàn cờ, trên đó xe cộ, nhà cửa như những quân cờ ngổn ngang chưa kịp thu dọn.

Thành phố New York luôn đông nghẹt người. Các tài xế taxi luồn lách tài tình giữa những lằn đường. Ða số khách vãng lai mới đến New York lần đầu khó lòng tìm ra chỗ đậu xe. Những mái nhà ngất ngưỡng che khuất ánh nắng mặt trời và người ta đi dưới lòng đường đầy bóng mát. Ai đó nói rằng tấc đất là tấc vàng, thành phố này đang nói lên chính xác điều đó.
New York, giống như Chicago, thành phố không có ban đêm. Ánh điện thay cho ánh sáng mặt trời. Anh không biết người ở đâu ra mà lúc nào cũng thấy nối đuôi từng hàng. Những ngọn đèn xanh đỏ liên tục lóe sáng trên những giao lộ. Những hành lang sâu tít giống như miệng những quái vật nuốt chững từng đám bộ hành. Ðứng trên cao nhìn xuống, con ngưởi không khác một đàn kiến đủ màu táo tác chạy tìm thức ăn.

Người ta đi trong gió lạnh buổi mai và hai tay thủ trong túi áo. Vài người khác cầm trong tay ly cà phê. Vài người cầm dù. Nơi những tam cấp dẫn xuống trạm xe điện ngầm, những tấm biển quảng cáo cho những quán ăn, những hộp đêm có nhạc sống bay phất phới. Vượt khỏi tấm nhìn, là khu Time Square, và khu Manhattan lộng lẫy, nơi nhộn nhịp nhất và nói lên rõ ràng nhất cái diện mạo đời sống của New York. Tại đây có đủ mọi quán xá, tiệm buôn, những rạp hát, những quán cà phê lộ thiên nhìn ra đường. Thực khách xếp hàng rồng rắn trước những tiệm bán Pizza và tiệm bán mì sợi làm theo kiểu Ý Ðại Lợi. Họ cầm món ăn trong tay và đứng ăn, trong khi chờ đợi xe buýt hay taxi. Vừa ăn, vừa uống vừa nói cười. Tại đây cũng có chỗ đậu xuống của Thiên Thần và cũng có chỗ dừng chân của Quỷ. Có những con đường dẫn đến nơi thờ phượng Chúa đồng thời có những hành lang u uất quanh co, dẫn đến khu ăn chơi, xối xả bia bọt. Có diễn thuyết buổi sáng mai và buổi chiều xuống đường biểu tình. Có những cô gái hở hang như chưa từng biết qua áo quần vải vóc. Có những người đồng tính thoạt nhìn tưởng người mẫu. Cũng có những chủ nhân Do Thái đội mũ úp màu đen. Họ vào ra ngân hàng với bộ ria xồm xàm cùng Veston trịnh trọng. Mọi thứ trộn lẫn, dằng xé, như một bối cảnh từ một phim trường hoang tưởng. Mọi thứ đan nhập vào nhau và tỏa lan một mùi vị, một màu sắc riêng biệt làm nên thành phố lớn và đông dân nhứt nước Mỹ.

New York còn có những con đường mà người lái xe chỉ sai một đường lane là không biết chạy về đâu. Có những nhịp cầu vòng vo nối liền với New Jersey bên kia. Có tượng Nữ Thần Tự Do nhìn xuống vịnh Hudson và những chuyến phà chở khách. Có tòa nhà ghi dấu quá khứ những bước chân đầu tiên của người tị nạn. Nơi đó trưng bày hình ảnh các rương gỗ đựng vật dụng, quần áo mang theo trên chuyến hải hành. Những kỷ vật mang nỗi ngậm ngùi nước mắt.
Ðường phố nơi đây dường như chật chội hơn những nơi anh từng ghé qua. Hay phố xá đan kín làm cho người ta mang cảm giác tù túng. Thị dân cũng không giống với thị dân ở một vài thành phố khác, như Houston, Dallas chẳng hạn. Rất ít khi thấy họ đứng nói chuyện bên đường, hay vồn vã. Họ đi qua không muốn nhìn thấy nhau, lầm lũi. Anh nghĩ thầm, nếu như vậy thì làm sao để hai trái tim có thể san sẻ một hơi ấm nào đó, dù chỉ cảm thông?
Vậy mà, nơi căn tiền phòng của ngôi nhà trọ có tên Courtyard Marriot, ở góc đường 43 và đường số 7 đã ghi nhận một mối quan hệ không tên gọi- không  có lời thuyết minh. Như một chỗ giao nhau của tình yêu và bội phản. Trước khi chờ một bình minh để theo đoàn du lịch về một thành phố khác, Hạ Hiền đã gọi điện cho anh. Cú phone làm tan vỡ lấm lem những cuộc đời trong sáng.

Ðoạn đường ngắn nhưng phải mất nhiều phút anh mới đến được nơi của nàng. Tán dù nhiều màu dường như muốn nghiêng ngã theo chiều gió. Những chiếc bàn tưởng nằm lấn ra đường, nhưng không phải vậy. Người chủ quán cố tình trang trí để người qua đường thấy quán mang một vẻ luộm thuộm nhưng đầy nghệ sĩ tính, mang phong cách tiệm cà phê khu Germain hay Paris chẳng hạn. Những chiếc bàn tròn tạo nên bởi những thanh sắt uốn cong dành cho hai người ngồi, nhìn ra một bến taxi. Buổi tối tràn trề không khí rét ngọt của mùa xuân. Và sự mới mẻ trong lòng làm anh cảm giác đang trưởng thành chớ không phải già nua. Đâu đây, gió thổi mơn man như lời truy điệu bài tình ca rát mặt.

Đêm tháng giêng của miền Đông Bắc Mỹ lạnh đủ để hai cơ thể không từ chối gần gũi nhau. Cả hai đều buông thả và không ai muốn kiểm soát cảm xúc. Mùi dâu pha trộn với mùi mật ong trên môi nàng cùng với mùi Rhum trên môi anh quyện vào nhau. Không có khoảnh khắc nào để nói lên đủ cái thế giới này là của ai và sự hồn nhiên của nàng cũng trở thành sự bí ẩn của  người khác. Anh nhớ khi ấy, Hạ Hiền nói, giữa hai nụ hôn.

“Đàn ông món lạ nào đối với họ cũng ngon. Và càng chỉ muốn thêm chớ không muốn dừng lại…”
Dưới chiếc rèm cửa đang ngây ngất những khám phá ngày tháng giêng, đêm ướt át như chưa từng biết qua những mùa khô tạnh.
Sáng mai, sẽ có một người đàn ông tự dằn vật khi trở về gia đình. Những màu hoa bên đường ra phi trường không còn hớn hở tươi xanh, mà tái tím như màu môi tuyệt vọng.

2.

Quán ăn nằm bên góc đường số 2 và Trinity của Austin, có tên rất ngộ là Café Blue. Quán khai trương từ mùa thu năm rồi. Cà phê là một phần nhỏ của thực đơn. Hải sản và rượu mới là chủ yếu. Món hào sống vắt chanh, ăn và uống cùng Margarita có thường xuyên mỗi tối.
Sương Phố phải đứng một hồi lâu cho quen thuộc với bóng tối. Mọi quán ăn có bia bọt đều bài trí giống như một ngôi nhà dưới âm phủ. Nàng vừa từ ngoài đường bước vào, xém vấp ở ngạch cửa, may mà nàng đi dép.
“Xin lỗi.” Nàng nói.
“Cô ngồi đâu?” Người phục vụ cúi mình.
“Không, để tôi ngồi ở quầy rượu cũng được… Tôi có hẹn một người.”
Nàng tiến đến kéo ghế ngồi xuống.  Không cần máy lạnh cũng nghe lạnh ùa về đâu đó.

Hình như khi qua 40 tuổi, người đàn bà miễn nhiểm với những lời tán tỉnh. Nàng không cần một lời khen hay một vòng tay đưa ra để dẫn nàng bước xuống một tam cấp. Mà nàng thì đã gần 50. Bao lâu nữa nàng mới bắt đầu chạm môi để nhẩn nha thưởng thức một nỗi buồn?
Hôm qua, có người đòi chia tay với nàng. Người đàn ông nào cũng vừa muốn ôm sự ấm áp về mình, vừa muốn mở cửa trái tim để đón nhận nhiều ngọn gió mới.
Từ bao giờ, nàng thân thiết những thói quen. Những điều quen thuộc đến nỗi nhàm chán. Nhưng đó là ngày hôm qua và quá khứ. Hôm nay, nàng đang chán ghét những điều đó. Những ảo tưởng và sự khờ dại sẽ được xóa hết. Những chiếc bóng cũng sẽ từ bỏ mình khi căn phòng không còn ánh sáng, huống chi một người đàn ông bên cạnh?

Người bartender đẩy tờ thực đơn về phía nàng. Ngọn đèn trên trần phòng dọi xuống vầng xanh trong vắt như màu trăng đêm. Đủ cho nàng thấy rõ những gì trên khung giấy gấp đôi. Những món hải sản hấp dẫn nằm kề những thức uống đủ loại… Lúc nàng định kêu một cái gì để uống thì thấy anh bước vào.
Chiếc áo thun trồng cổ màu hột gà và chiếc bê rê đen quen thuộc. Trông anh mệt mỏi dù thời gian mới mười một giờ sáng.
“Chào em. Tối qua anh không ngủ được.”
“Còn em thì ngủ thoải mái.” Sương Phố nói khi anh hôn phớt lên má nàng. Những cọng râu cạo bỏ sót trong lúc vội vã của anh làm nàng nhột.
“Anh gọi món ăn giùm em đi.”
Nàng đẩy tờ giấy về phía anh. Tiếng nhạc đủ làm say sóng những trái tim và những lòng tàu. Bài “How Can I Tell Her”do Lobo hát, nghe như thuộc về một thế giới khác… Chỉ có sự hoang tưởng và hấp hối hòa quyện vào nhau. Chỉ có sự nguyên vẹn bao bọc và chở che trái tim vốn yếu mềm.
“Bản nhạc này làm anh nhớ đến một lần chúng ta đi ăn tối với nhau.”

“Lần cuối cùng chúng ta đi ăn với nhau là khi nào?”
“Ngày Thanksgiving năm 2016.”
“Vậy là hơn 2 năm rồi.”
“Lúc đó em mặc chiếc áo rất đẹp.”
“Anh vẫn thường nói vậy với bất cứ mọi người phụ nữ mà?” Nàng mai mỉa…

Giữa lưng chừng mặt bàn và những muổng nĩa, bàn tay nàng trong tay anh. Những lời của anh vẫn nghe chân thành:
“Bác sĩ nói với em làm sao? Sức khỏe em vẫn OK chứ?”
“Làm sao OK được khi thịt da con người tiếp xúc với dao kéo?”
“Anh thấy em rất tự tin ở bản thân.”
“Chứ anh muốn em phải làm sao? Sau cái lời chia tay đó?”
“Anh rất tiếc.”
“Lời chia tay anh nói dễ dàng nhưng với em thì không dễ dàng …”
“Anh hoàn toàn tôn trọng em. Và cho tới giờ phút tồi tệ này anh thấy vẫn yêu em như chưa từng được yêu.”
“Xém chút nữa anh đã làm em xiêu lòng.”
“Anh không ngừng suy nghĩ rằng 1 hay 2 hôm nữa anh sẽ đi và không bao giờ gặp lại em…”
“Sớm hay muộn gì cũng đến ngày đó”
“Anh trân trọng và biết ơn những ngày tháng đẹp mình có.”
“Em cũng vậy. Nhưng đâu cần phải khách sáo như vậy? Anh muốn làm một người rộng lượng chăng?”
Anh trả lời bằng một câu hỏi khác:
“Em thích loại bia nào? ”
“Không quan trọng. Loại nào cũng ngon cả. Giống như tình yêu, lúc nhận và lúc cho đi.”
“Có đúng sự dững dưng là kết quả đau đớn của tình cảm?”
“Đó là sự dịu dàng với bản thân.”
"Em nghĩ, cứ để mọi chuyện qua đi. Hãy xem chia tay giống như tỉnh dậy sau một ác mộng. “
“Anh chỉ sợ em đau khổ và đang đau yếu.”
“Khi đàn ông phản bội, đừng bao giờ dùng nước mắt để níu kéo.” Nàng nói và quấn lại chiếc khăn choàng trên vai. Một vạt vòng qua lưng và vạt kia che trước ngực. Vết thương vừa mới mổ cách đây nửa năm đã trở thành một vệt mờ. Như một ảo ảnh…
"Là phụ nữ, nên học cách chấp nhận. Em đang như vậy đó.”
“Người ta có thể quên rất nhiều điều, nhưng tình đầu thì không thể.”

Từ quán ăn bước ra ngoài, mưa đang rắt hột. Tháng này mà có mưa giông. Trời tối. Các cửa tiệm vừa sáng đèn.
Anh nắm tay đưa nàng bước qua một vũng nước. Qua một tiệm bán phone di động của người Mễ và một cửa tiệm Dollar General (tiệm bán đồ một đồng). Phía sau con đường là một hành lang nối với nhà kho. Những hình vẽ bằng sơn xịt trên tường, ghi nhận sự bất mãn vô cớ. Không khí ngây ngất mùi dục vọng. Có vài người đang quấn quít, không phải tránh mưa mà vì môi miệng bỗng dưng thèm muốn nhau.
(Tuần rồi còn nằm trong vòng tay nhau, vẫn là một ngày mưa, nhưng Sương Phố cảm nhận sự ấm áp. Mặc cho ngày mai sẽ như thế nào. Mặc cho những gào thét của con tim rằng đừng yêu nhau… đừng yêu nhau… và đừng làm khổ nhau nữa…)
Anh châm thuốc. Khói bay tỏa ngang mắt nàng. Có màu nào buồn hơn như vậy?

Anh biết những ngày tới sự cô đơn cũng chật trên đôi mắt đó. Thật ra đàn bà yêu và buồn giống nhau. Và anh thấy rõ ràng là phụ nữ đẹp hơn sau khi chia tay…
"Anh không thể chia sẻ cuộc sống với em. Có gì quá đáng hay không?”
"Em không giận anh…”
Như vậy. Anh và nàng chia tay bên ngoài quán ăn ồn ào, ướt át.
3.

Căn nhà nàng sửa lại cách đây nhiều năm, từ ngày chồng qua đời. Mấy đứa con gái có gia đình ở riêng, cùng trong một thành phố. Lâu lâu tụi nó trở về làm sống động những thước không khí đang im ắng, rồi đi.
Có một thời nàng không muốn tu bổ vì có nhiều nguyên nhân, trong đó có sự chán nản.
Đêm rạc rời tiếng nhánh lá quét trên mái nhà. Những ánh điện từ ngọn đèn đường khiêu vũ trên balcon.
Tiếng gió rít róng từ một cơn bão kéo theo những tiếng đời lạnh câm, hốt hoảng. Tiếng mưa trầm lắng nhưng hối hả làm sao? Mọi âm thanh đều tác động lên giấc ngủ muộn ngoại trừ tiếng gõ của trái tim.
Vậy mà người đàn bà đó đã tự mở toang cánh cửa lòng của mình sau nhiều tháng dài, nhiều năm dài để thu vào một hồn bão rớt?

Người đàn ông từ bên kia đại dương, từ những mối tình liêu xiêu không đậm mùi hạnh phúc trở về đòi cưới nàng. Bây giờ anh đang ngồi trước chiếc bàn ăn bằng đá hoa cương giả, một bình hoa không biết đã thay nước rồi hay chưa. Chiếc bếp sạch boong và chậu rửa chén cũng trống trơn. Có ai lắng nghe được điều gì sau những ánh mắt, như muốn nói mà không thể?
“Người ta nói hạnh phúc không chịu nói…”
Anh mở lời. Và tiếp:
“Anh sẽ nói dối nếu nói rằng trong một thời gian dài như vậy anh không nhớ đến em…”
“Đâu đủ dài nếu tính từ ngày em đi chơi ở New York?”
“Anh đang thích sự yên tĩnh trong ngôi nhà của em.”
“Cho nên tiếng chuông cửa làm em chới với. Đáng lẽ em không mở cửa vì anh không gọi trước…”
“Em bảo anh phải làm sao khi anh chỉ có một thời gian ngắn để thu xếp và cả vé máy bay anh cũng mới biết mình thực sự sở hữu từ hôm qua.”

Người đàn bà nồng cháy một thời, nhưng tình yêu là thay đổi. Hạ Hiền nghĩ thầm. Mỗi ngày trôi qua, đẩy nàng và anh thêm khoảng cách. Trong nỗi thinh lặng đáng sợ của lòng, bao lần nàng nhìn lại bóng mình trên tường.
“Cho anh nói với em lời cầu hôn nhé.”
"Sương Phố thì sao? Đừng vội vàng làm người đàn ông phụ bạc?”
Qua vai anh, nàng thấy nỗi buồn bay quẩn quanh trên tường. Trên những khung ảnh có nàng trong đó. (Nàng đang nhìn xuống và cười. Người chụp chân dung cho nàng nắm bắt được nụ cười hiếm hoi và rạng rỡ làm sao).
“Sương Phố đã có một cuộc sống khác không cần anh. Nàng chỉ cần gia đình của nàng và sùng bái những tiếng cười của trẻ thơ. Trong khi anh không đáp ứng được điều đó…”

Một thời gian dài cả hai người đều không ai nói với nhau…
"Cho anh lập lại lời cầu hôn với em?”
“Có lẽ em thích sống một mình…”
“Không ai thích sống như vậy cả.”
Hạ Hiền đi vòng sau lưng anh. Khung cửa sáng và khu vườn bên ngoài. Có những cây hoa mười giờ và cúc vạn thọ đang ra hoa. Còn bao nhiêu ngày nữa hết tháng giêng và thời tiết đang chuyển mùa đợi Tết.
Những luống rau ít oi phơi phới màu xanh. Góc sân, chậu mai tứ quý có vài nụ dự báo nở kịp vài ngày tới.
Không lẽ, chấm dứt một tình yêu dễ dàng đến như vậy?
“Chuyện gì đã xảy ra?“
"Anh thử đoán xem?”
“Em không nói những lời khó chịu trong 6 phút rồi…”
“Ừ…”
"Chúng ta sinh ra để cho nhau… Từng gặp nhau và đáng được hạnh phúc.”
“Hãy quên nó đi…”
“Anh không quên được.”
“Anh đã từng làm vậy.”
“Tình yêu là điều quan trọng nhất. Đừng quên điều đó. Đó là thứ duy nhất cứu rỗi nhân loại.”
"Nhưng em đã suy nghĩ và những gì chúng ta cho nhau, không hẳn là tình yêu.”
Nàng quay mặt nhìn anh. Không tránh né.
“Em đã bỏ mười năm chăm sóc những ham muốn của em. Nhưng có một lúc em khổ sở khi đối diện với nó.”
“Em đã hứa đi cùng anh đến tận cuối con đường.”
“Nhưng chúng ta chẳng nói rõ nơi đâu là cuối con đường. Giới hạn của chúng ta khác nhau và em dừng lại… Hãy trả mọi thứ về nơi bắt đầu.”
Người đàn ông đứng lên. Hối tiếc một chút vì đã trở về…
“Em đã để lý trí làm tổn thương trái tim… Và anh không biết chiếc nhẫn anh mua phải trao lại cho ai?”
“Anh hãy trao lại nó cho Sương Phố. Hay một người nào khác, xứng đáng.”
“Ngay cả với em, cũng vậy?”
“Vâng. Không nhất thiết phải tặng quà cho em đâu. Chúng ta muốn già đi cùng nhau, mà không được.”
“Em có thể cho anh hi vọng không?”
“Anh có trọn quyền mà.”
“Người ta có thể hi vọng mà không có niềm tin. Nhưng anh không thể tin mà không có hi vọng. Anh vẫn yêu em được không?
"Trong tình yêu của chúng ta, những thứ mà anh cho em, lúc nào cũng là những thứ mà anh muốn cho… Anh chưa bao giờ để tâm rằng đó liệu có phải là thứ em muốn có hay không?”
“Cho anh nắm tay em.” Anh nói khi ra đến tận cửa. Bỗng nghe tiếng mưa đâu đó trên mái nhà. Rồi mưa. Mưa…
Nàng đưa tay cho anh nắm.
“Anh đi về bình an nhé. Coi như chưa từng xuất hiện ở đây.”
Anh đứng băn khoăn trên bậc thềm loáng thoáng nước. Mưa không nhiều nhưng đủ làm chùng những bước chân. Người đàn bà đứng thấp hơn anh nên chuyện khoác chiếc áo mưa lên vai anh là điều khó khăn. Anh nhìn xuống chiếc ngực cong tròn mộng mị sau làn áo mỏng. Dễ chừng bờ ngực đó trẻ hơn tuổi thật đến mười năm…
Anh nghe nàng nói:
“Có lần em thích được anh ôm và hôn trên mắt em cho em ngủ…Ôi, cái tuổi của em. Điên cuồng, mơ mộng, khờ dại. Bây giở em xóa bỏ hết…”
“Em thật hoàn ho.” Anh nói nhưng không tin lời mình nói… “Nhưng còn có một vòng tay ôm vào ban đêm thì sao?”
“Em chỉ muốn tìm một người đồng hành sẻ chia mà không cần phải ràng buộc… Điều em muốn chỉ là tình nhân của ai đó. Trình bày hoa, làm bánh, nấu ăn và ngồi chờ… Và tắt nến… Và ngã trên một chiếc giường êm ái…Trọn vẹn yêu và yêu… Không muốn làm người thứ hai chỉ vì sự nhỏng nhẽo bất thường của người đàn bà thứ nhứt…”

PNY

 

Friday, August 18, 2017

Tạp ghi
BẠN TÔI
Phạm Ngũ Yên
 
Cuối tháng 5 tôi đưa Quỳnh về Dallas thăm lại nhà bạn tôi, Trần Quang Thọ. Về để thăm chị Thọ và hai cháu, Bảo và Thảo. Nắng chói chan trên những cây bằng lăng nước (Crepe Myrtle) hai bên đường Roan. Màu hoa đỏ thắm lan tỏa như một hạnh phúc buồn. Ngả tư chạy qua hồ vùng Garland vẫn còn rợp xanh những cây đổ tùng, những cây liễu.

Ngôi nhà xây kiểu Mỹ nhưng bên trong đậm nét Pháp vì bạn tôi lúc còn trẻ từng là chủ một nhà hàng ở Nancy, một thành phố thuộc miền đông nước Pháp. Tủ rượu vẫn còn sót lại vài chai rượu vang hảo hạng mà sinh thời Thọ vẫn thường tự hào rót ra mời chúng tôi. Những khay đựng thức ăn, những vật dụng dùng để ăn mang phong cách quý tộc ở ngăn tủ đang nhìn ra.

Bây giờ, chắc lâu lắm những chai rượu đó mới được khui để mời khách và những ly chén ít có cơ hội thăng hoa trên chiếc bàn ăn sáu chỗ ngồi. (Lâu lâu, từ chỗ làm về, Bảo có khui một chai và nhấm nháp một mình. Gọi là để nhớ lại một thói quen của người cha thân yêu của mình)…

 

Bây giờ, hai chúng tôi đã vô tình khua khoắng lại những điều như vậy, như khua khoắng một lớp bụi từng bám chặt xuống mặt bàn quá khứ. Chúng tôi đã làm kinh động một giấc ngủ đẹp vừa bay qua vuông sân và khu vườn mới mẻ. Nơi có những cây lựu vừa trổ bông. Những cây quít vừa ra trái… Và những khóm hoa tử đinh hương, hoa toulipe, hoa linh lan thảo, hoa hẹ … Và còn nữa.

Và, tệ thay, trong một ý nghĩa nào đó, tôi và Quỳnh đã vô tình làm cộm lên một tiếng thở dài…

 

Ngôi nhà đó, từng chứng kiến những đám bạn của Trung Học Vũng Tàu ghé lại, ồn ào. Từng ghi nhận những cái bắt tay thật chặt vừa để đo lường sức khỏe, vừa đánh giá sự thành bại của nhau. Ngôi nhà đó, từng nghe ngóng, ngạc nhiên về những mối tình thơ dại của chúng tôi khi còn đi học (tất cả không ngại ngần tố khổ nhau trước mặt các bà vợ… “Hồi đó tao thấy mầy đang theo em X… em Y”…”Hồi đó mầy nhờ tao đưa thư cho em A, em H”… Mầy chứ không phải tao à nhe…?” Rồi cãi cọ… rồi bán cái… rồi… quê một cục…

Vậy đó. Trong phút chốc tự nhiên những gã con trai già nua cảm thấy ngậm ngùi. Những tình yêu bèo bọt hơn nửa thế kỷ còn gì đâu nhắc lại? Họa chăng đó chỉ là cái cớ làm tiêu hao dần những món ăn đúng phong cách nhà hàng Pháp của nữ chủ nhà. Họa chăng chỉ là cái cớ để trái tim ngộ nghĩnh đập trở lại những nhịp bồi hồi, mê đắm. Và cuối cùng, nhắc lại, để cùng tương tư một vùng biển…

Tháng 1 năm 2016, Thọ qua đời. Năm đó anh vừa 70 tuổi. Khi tôi viết những dòng này, tháng 8 năm 2017. Đã hơn một năm rưởi .

Sự ra đi của anh rất thanh thản nhưng gây trong lòng chúng tôi cái sốc lớn. Dù sao, chúng tôi đều suýt soát tuổi nhau. Trên chặng đường dương gian, người nào dừng lại, hay ngồi xuống, hay lìa bỏ cuộc chơi cũng đều làm ngại ngần những bước chân kế tiếp.

Ao ước của Thọ mà tôi từng nghe là anh muốn khi nằm xuống, tro cốt từ sau một hỏa thiêu, gia đình sẽ đem về Vũng Tàu, rải xuống Bãi Trước, nơi từng ghim chặt những dấu chân lang bạt của người con trai út của gia đình “Chùa Tịnh Độ”. Nơi tình yêu rời rộng đậu xuống những bến bờ, trước khi anh thả neo lòng thực sự…

Rồi cũng nghe kể, một lần anh về thăm Vũng Tàu, nhìn thấy một vùng đất rất êm ả, thơ mộng dưới chân núi Lớn, gần Bãi Dâu, anh ao ước được có một căn nhà tại đó.

Bây giờ, những tâm nguyện trước khi chết của anh đã hoàn thành.

Tro cốt của anh đã bay đâu đó trên biển, theo gió để ra khơi. Ra chạm đến những hồn tàu và những neo thuyền mờ mịt. Chắc anh nghe được tiếng sóng va đập vào gành đá mỗi ngày như tiếng va đập của định mệnh. Mỗi đêm, nếu còn đủ đầy những lãng mạn, anh sẽ hóa thân thành một vì sao nằm cao hơn ngọn hải đăng, nhìn xuống mặt biển đời bao la…

Anh cũng không cần tìm kiếm một thửa đất trống ở ngoài Bãi Dâu. Vì trong ngôi chùa của người bà con gần đó, đang lưu lại di ảnh và bài vị của anh.

………..

Patio sau nhà, có sức chứa 20 chỗ ngồi, có nhiều lúc quạnh hiu. Ba con chó giống Fox dễ thương cũng lần lượt theo chủ nó.

Ngôi nhà số 4313 Lauren sẽ thưa dần những đời xe lữ thứ về đậu lại trước thềm parking.

Chiếc ghế xích đu hai chỗ ngồi từ nay sẽ chỉ còn một người ngồi. Chiếc bàn tròn bằng kính cũng vậy, Chỉ có một ly cà phê. Khói lan tỏa yếu ớt mảnh mai như dáng ngồi của người đàn bà góa bụa.

Chị Thọ đưa Quỳnh ra sau vườn để cắt cho Quỳnh những cọng rau. Chúng đang vươn mình hớn hở tươi xanh, mặc cho mùa hè đang lầm lũi. Từ một chiếc ghế có triệu chứng già nua, chiếc Jacket màu nâu lợt mà Thọ thường mặc khi ra ngoài mùa lạnh, đang hờ hững nơi lưng dựa. Những sợi vải không phải cũ mà giống như cũ, nên lòng thấy bâng khuâng? Tôi quay nhìn chị. Lòng chợt đắng nghe sững sờ hai câu thơ: “đập cổ kính mong tìm thấy bóng/ xếp tàn y lại để dành hơi…”

………

Khi ra xe, vẫn cái ôm chặt như ngày nào chưa hề lạc mất nhau, chị nói, giống như Thọ từng nói với tôi. “Hãy bảo trọng và giữ gìn sức khỏe”…

 Qua vai Quỳnh, qua chiếc áo đầm in hoa tôi thấy màu nắng sáng Chủ Nhật đang khiêu vũ. Rực rỡ không kém và cũng buồn đau không kém. Và thêm một câu nữa: “Hãy giữ hoài cái hạnh phúc đang có”… Chị nói với chúng tôi hay là nói riêng với chị ???

Tháng 8. 2017.

PNY

 

 
 
 
 

Thursday, July 6, 2017

nước mắt chị rơi là không thật

văn
phạm ngũ yên
 

Khi em quay đầu nhìn lại, và chắc là em sẽ không thấy tôi đứng nhìn theo. Trong hành lang của quán cà phê Két không có tiếng người. Bàn ghế trống vì trời mưa… Nhưng em không chịu lấy cây dù của tôi để che. Em giận tôi rồi.

Buổi sáng nghe ám ảnh mùi bông sứ ẩm ướt, bị bẹp dí dưới đường. Biển còn ở phía xa và em quay lưng liêu xiêu một màu áo trắng. Cây gậy em chống xuống mặt đường nghe như những mũi giầy giận dỗi.
Lần đầu tiên kể từ ngày tôi biết em, em đi mà không cần có tôi…
Mùa nầy mưa bất chợt nên không ai ngạc nhiên khi nắng mới vừa chưa kịp trở mình đã lặn vào lá cỏ. Bàn tay lạnh như chưa từng nắm một bàn tay. Tôi thấy buồn đến lạ.
Chỉ cần em đủ mạnh để đứng vững và tôi mong em quên đi những vì sao không kịp khóc bên trời. Chỉ cần em cháy hết mình và tàn vào những khát khao. Để đêm cũng tàn mình theo tiếng hát em không cần trau chuốt.

Bên kia phố, những cửa hàng đang rũ bỏ cái rét mướt sau những lối cửa ra vào. Tiếng chân mưa thưa dần và ngừng hẳn. Tôi gọi phone cho người tổ chức chương trình chiều nay là sẽ không đến được vì tôi đang đau lòng. Đầu giây bên kia không có ai trả lời…
………..

Một đêm của tuần lễ trước sinh nhật, đêm thứ bảy, tôi chạy xe từ nhà hàng Gành Hào về quán Phố Xưa để kịp buổi diễn tại một Góc Thiên Đường (cũng là một phòng trà). Con đường vòng núi về đêm phẳng phiu như một lá phổi chưa từng biết qua mùi khói thuốc. Lúc đó là 1 giờ sáng. Những âm vọng nếu có, là tiếng sóng va vào gềnh đá, tiếng gió thổi trên táng lá dừa cong veo. Và tiếng xe gắn máy kéo theo những thao thức đêm. Chỉ thế thôi, nhưng đủ làm tôi hạnh phúc.

Đến con đường Trần Hưng Đạo giữa trung tâm thành phố, một đám đông áng chừng mấy chục người đang đứng ngồi lố nhố. Tôi phải chậm xe và chạy vòng thật chậm sau lưng họ, tìm kiếm một lý do làm bực mình. Mới đầu tôi cứ tưởng một tai nạn giao thông và cảnh sát đang giải quyết những tình huống. Nhưng càng lại gần tôi mới biết là không phải. Một chương trình văn nghệ tự phát của ai đó. Không có lều sạp hay sân khấu hoành tráng. Họ định chơi nổi lấy tiếng chăng? Chừng vài ba ngọn điện 75 watt rọi ánh sáng về một tam cấp rộng trước tòa nhà mà trước đây là trụ sở của Văn Hóa Thông Tin. Một người đang đánh đàn và một người khác đánh trống. Tiếng guitar lênh đênh như dềnh biển xô lấp một chân trời. Một biểu ngữ viết bằng sơn màu vội vã, nguệch ngoạc. “Lời Ca Từ Trái Tim”. Thực hiện bởi Những Người Khiếm Thị.

Tiếng hát có lúc dạt trôi xuống lòng đường. Nơi những xe cộ cũng dừng lại lắng nghe. Nơi những đám đông đa số là những người trẻ và những con vạc ăn đêm. Giống tôi.
Tiếng hát mới đầu tinh nguyên, xa lạ. Rồi gần gủi khiến người nghe mang cảm giác nao lòng. Tiếng hát điềm nhiên không cần khán giả nhiều hay ít vì người hát có nhìn thấy ai đâu?

Người thanh niên rất trẻ và nụ cười rất ngọt. Đêm cũng không đủ ấm và cũng không ai muốn nhìn vào đôi hốc mắt khô của em để mãi mê nghe những giọt vàng lăn xuống phố. Bài Tình Lỡ của nhạc sĩ Thanh Bình đang đi vào tận cùng của cô đơn. Tận cùng của thua thiệt.
Rất lạ, em hát, giống như đã từng trưởng thành đi qua khổ đau. Nhưng còn nụ cười kia, có bao nhiêu tháng năm đâu để mà chôn vùi khép kín?

Tôi không còn hứng thú để tiếp tục buổi trình diễn tiếp theo ở Quán Thiên Đường. Bỏ mặc những thần tượng và những khán giả ái mộ. Bỏ mặc một hợp đồng “nặng túi” và gác lại những niềm vui tạm. Mọi chuyện để ngày mai. Tôi dựng xe , len lỏi đến gần sân khấu, không quên khóa cổ cẫn thận chiếc SH mới vừa tậu tháng rồi. Vài người nhận biết tôi và chào bằng một cái vẫy tay kín đáo.
Đó là một ngày gần tháng 10. Đêm tươi nhưng lạnh đủ làm se da. Tôi kéo vạt áo khoác để bước lên sân khấu, đứng kế em. Em vẫn chưa biết tôi đứng cạnh, cho đến một lúc, giữa hai chỗ  lặng của bài hát, em quay về phía tôi. Có thể mùi nước hoa không thoang thoảng vướng vít mà quá đậm bên mũi em. Em cười. Nụ cười không dấu giếm sự xúc động, chở che.
Rồi bài hát chấm dứt. Khán giả vỗ tay. Vừa tán thưởng em, vừa ủng hộ sự hiện diện bất ngờ của tôi.
- Chị tình cờ đi ngang đây và nghe em hát… Tôi nói. Chị không cầm lòng được, ghé lại. Em hát hay tuyệt vời. Vũng Tàu giấu em kỹ quá, nên bây giờ chị mới biết em…
- Em cám ơn chị.
- Chị là Lệ Biển. Em tên gì?
- Em tên Phục.
- Em hát bao lâu rồi?
- Mới đây thôi chị.
- Giọng của em hát Bolero truyền cảm lắm. Chị thì không chuyên về Bolero nhưng muốn hát với em… Cho chị góp phần gây quỹ chung với em.
- Hân hạnh cho em quá.
- Em muốn hát bài gì?
- Sầu Tím Thiệp Hồng được không chị? Để đánh dấu ngày em biết chị…
- Được. Chị không thuộc bài này nhưng em cứ hát đi rồi chị hát theo em.

Tôi nhìn xuống bên dưới. Có ai vừa đưa chiếc Iphone và đã download giùm bài hát.
Người chơi guitar vừa điều chỉnh âm thanh trên những dây đàn.
Còn tôi, tôi thấy vạt áo che vừa không đủ ấm, vừa không đủ kín hai gò ngực mà ban chiều tôi dự định hơi sexy chút đỉnh trước khán giả. Dù sao, em đã không thấy tôi. Dù sao, chỉ là một đêm thả lòng ra một chút, thôi mà…
- Em vào trước đi… Tôi nhắc Phục.
… “Từ lúc quen nhau chưa nói một lời gì, tỏ tình ta mến nhau”…
“… Nhiều đêm ngắm sao mà ước duyên tình mình bền lâu…” Tôi nối nhịp…

Lạ thay, càng hát, tôi thấy Phục càng dạn dĩ còn tôi thì đang trải cạn đời mình sau những giấc mơ buồn. Tôi đang đuổi theo cái rét đầu tiên vừa mới về thành phố hay đang đứng lại bên bờ vực của bình yên. Nhìn xuống sự hấp hối trái tim mình. Gió từ biển thổi về và bàn tay tôi đã đôi lần khép lại vạt áo.

Đêm, đông dầy những kẻ lang thang đường vừa ghé lại. Có bao nhiêu người đi qua và lòng mình oằn xuống giữa hai miền thương nhớ.
Đã có nhiều đêm tôi luyến tiếc một giấc mơ, và nhận ra giấc mơ đó không chịu ẩn náu. Nhưng đêm nay, giữa góc đường phố quen nhưng lòng chợt lạ, tôi nghe tiếng hát mình cũng lạ và không còn ấm…
Những chiếc lá có vàng kịp để bay vào trong giấc mơ và đậu lại? Biết đâu…

Một ngày tôi đưa Phục vào phòng thu âm riêng của tôi và dàn dựng cho em một chương trình chuyên hát những dòng Bolero tiền chiến. Một tiếng hát thắp sáng cho đời, trong khi chính em đang ở tận cùng tăm tối.
Có lần, giữa hai bài hát, em thú nhận với tôi là em hát không có hồn như đêm hát ở sân khấu tạm bợ bên đường.
- Có điều gì không phải là em, đứa con trai mù bên góc đời bụi bặm…
- Sao vậy?
- Em chẳng biết vì đâu.
- Chị thấy em hát vẫn hay và giọng em càng lúc càng trưởng thành hơn mà…
- Lúc em đứng hát không có chị, em thấy mình tan thành nước …
- Có thể em thể hiện được em, khi đứng một mình…
- Lúc chị đứng bên cạnh em, em không biết chị là Lệ Biển nổi tiếng các phòng trà. Sao chị chọn cái tên đó?
- Chị có chọn đâu. Đó là tên ba mẹ chị đặt. Sao?
- Nó không vui. Một biển nước mắt…
- Uh. Nhưng người có cái tên đó đang làm em vui mà?
- Chị buồn, nhưng có đẹp không? Em tưởng tượng chị rất đẹp…
- Sao em nghĩ vậy. Chị không đẹp và là một cô gái trời bắt xấu.
- Em không tin. Em đã từng thấy những cô gái đẹp có giọng nói như chị…
- Sao em biết?
- Trước khi … em bị mù…
- Em chưa nói chị nghe lý do làm sao em như vậy?
- Em bị tai nạn xe lúc em 10 tuổi ở Sài Gòn. Cả gia đình em không có ai sống sót.
- Chị xin lỗi em. Và bây giờ?
- Em đang 25. Em về Vũng Tàu vì trường Khuyết Tật có một bộ phận cần em. Vậy là em chuyển về đây… Chị….
- Sao?
- Em không muốn hát ở phòng thu âm. Chỗ của em là trên đường phố. Phục thở dài.
- Nhưng em có một tuổi trẻ trước mặt. Hãy quên những năm tháng đau buồn và đừng nhìn lại phía sau…
-….
- Ý chị nói là em có một chất giọng rất tốt, không phải ai cũng được như vậy…
- Em từng có một giấc mơ khiêm tốn và sống chen chúc ngay trong cả giấc mơ. Nhưng chị đã làm thay đổi mọi thứ.
- Giấc mơ nào cũng lộng lẫy, dù nó chật hẹp đến đâu. Hãy tin như vậy.
- Em tin chị…

Tôi nhìn trong hốc mắt em. Không có màu sáng nào ẩn dụ dưới đôi chân mày rậm, khỏe. Và ước chi, nếu em đừng mù, tôi sẽ thấy màu biển xanh êm ả dưới một chân trời. Và rất lâu, rất lâu tôi mới thấy một ngày thong thả, trong một thành phố đầy gió, khi tôi mời em đi tiệm:
- Mình lên tòa nhà ba tầng màu xanh kia ăn và uống một chút gì đó…
Tôi chợt hối hận là nói màu sắc với em. Nhưng em dường như không nghe.
Em đi bên cạnh tôi và cây gậy thỉnh thoảng đưa ra dọ dẫm. Tôi nói:
- Em xếp gậy lại đi. Chị dẫn đường cho em.
Em nghe lời và xếp lại gậy.
Tôi kêu taxi và chỉ đường ra quán Két…

Buổi trưa nắng vồn vã trên vai áo của tôi và em. Xuống xe, Tôi dẫn em bước lên một bậc thềm. Rồi một bậc thềm để chạm chân vào tấm thảm đan bằng thân dừa. Có in hình trống đồng nằm cùng với những hoa văn trên mặt.

Nơi này ngày xưa là ngã ba có một con đường dẫn lên ngọn Hải Đăng. Mặt trước quán nhìn ra biển và phía khác là bến đậu của tàu cánh ngầm. Tôi không biết tôi bị hấp dẫn bởi chiếc quán có cà phê ngon- hay bởi cái tên nửa tây nửa ta ba rọi đó. Em đi bên tôi không vồn vã. Cũng không cần dò dẫm.
Ngày lạnh vắng và người đi vội vàng. Những chiếc xe gắn máy lao nhanh nuốt đoạn đường ngắn ngủn. Ngày vẫn non màu lá và biển đắm đuối làm sao.
Ở một chỗ giao nhau của ngã ba đường. Cây bàng hiện ra như một dấu hỏi.
Có cả ngàn cách để đè nén một tình cảm vì biết rồi sẽ không đến đâu. Khi tình yêu mang màu sắc nghịch lý cũng là lúc mà tôi thấy tôi không dừng lại được.

………

Tôi giống như một người chị hư hỏng khi để đầu em gối lên ngực mình. Tôi vẫn nghe được hơi ấm từ em và dù không nhìn thấy, tôi biết em cảm nhận được sự xấu hổ rập rờn trên da thịt. Bên cạnh tôi, gã con trai vừa 25 tuổi đã tan lạc thần phách và mãi mãi là một cánh buồm sa bại. Em hôn tôi. Cái hôn đắn đo nhưng hàm chứa những dung tục. Những hứa hẹn đi qua đời nhau.
- Đây là nụ hôn thứ nhứt của em. Còn chị?
- Không nhớ… Để chị nghĩ coi…
Em giận dỗi:
- Vậy chị còn đi bên cạnh em để làm gì? Và còn những giọt nước mắt vừa mới đây?
- Đừng bắt chị phải nói dối về một trái tim. Hôm nay nó vừa mới tan vỡ…
Tôi nói.

Lúc đó là 4 giờ chiều, ngoài kia.
Khi tôi bật công tắc đèn để bóng tối tràn ngập gian phòng ngủ độc thân cũng là lúc bản năng của phái nữ chồm lên. Em không thấy điều này và đến khi em biết ra thì những phản ứng từ em cũng yếu ớt. Tôi nhớ những giọt nước mắt tôi có rơi xuống chạm vào môi em.
- Có quá đáng hay không? Khi nghe chị nói là chị… thích em?
- Có. Nhưng cảm giác không giống như lúc chị leo lên sân khấu đứng bên cạnh.
- Lúc đó chị chưa từng biết em. Lúc đó thành phố tươi nguyên không hề có một gã con trai dù không nhìn thấy cuộc đời nhưng đã dẫn người khác mộng du.
- Từ lâu rồi em không được nghe ai nói với em điều này.
- Tình yêu đôi khi là chuyện của một người. Nhưng nếu có một ai đó hiểu được cái cảm giác của mình và im lặng nghe mình nói… thì tình yêu không còn là riêng rẻ.
- Chị chưa trả lời em câu hỏi.
- Hôm nay sinh nhật chị. Với những cái hôn nóng vội không tỉnh táo thì có vài lần. Nhưng cái hôn dành cho ngày sinh nhật thì mới đầu tiên.
- Chị làm em muốn khóc. Nếu em biến mất, liệu chị có nhớ em không?
- Nhớ chứ em.

Từ bao giờ, tôi ghét những thói quen, những ký ức.
Tôi cũng không thích sự đoán xét của lý lẽ đè lên trái tim.

Có lúc, chúng tôi nằm quay lưng về nhau. Mùa thu có mưa đêm và kéo dài đến sáng. Bên cạnh, hơi thở em nhẹ và khít khao đến nỗi tác động lên chăn nệm. Tôi thức nghe hạnh phúc mĩm cười giống như lòng thuyền mắc cạn nằm nghe triều nước dâng.

Người đàn bà giống như một mùa biển êm. Chưa từng yêu chưa từng si và chưa từng trầy xước. Nhưng sau một giấc ngủ đau và chạm lại giấc mơ buồn, người đàn bà sẽ sống mặn mà hơn.
Đó là lúc em quay về phía tôi. Gò má phẵng phiu có lún phún râu mọc vì thức khuya cạ vào vai.  Em đang cười với ai đó trong giấc ngủ, biết đâu chính là tôi? Đêm hấp dẫn và quyến rũ lạ kỳ. Mọi thứ vẫn như mới ngày hôm qua.

Tôi nghĩ đến lúc tôi vào bếp để làm một món ăn nào đó, một thức uống nào đó, em vẫn chưa tỉnh thức. Em vẫn nằm co người như một con sứa nằm phơi giữa mùa biển động, mắt không cần mở nhưng vẫn nhìn thấy hạnh phúc từ mỗi cái trở mình. Em còn quá trẻ để chạy theo những người đàn bà xa lạ xinh tươi. Nhưng cũng kịp già để làm một tinh cầu bay qua những đời giông bão.

Gần sáng. Tôi đi vào phòng tắm và xối nước. Đó là lúc định mệnh như vòi sen xối xả đời tôi…
Chuông điện thoại để bàn kêu liên hồi. Phục nửa thức nửa ngủ với tay cầm điện thoại. Cơn váng vất khiến em không muốn trả lời. Tiếng người đàn ông bên đầu giây oang oang, không cần biết đêm có dài ra hay ngắn lại…
“Em đang ở đâu??? Đang làm gì?
Anh tìm em ở phòng thu âm từ chiều đến giờ. Chỉ muốn mời em đi ăn tối.  Và anh còn phải nói lời cầu hôn của anh nữa? Gọi lại cho anh…”

……….
Nếu có bốn mùa xuân hạ thu đông thực sự ở đây, trên vùng biển này, tôi sẽ nhớ mãi về mùa thu. Cũng chính mùa thu tôi chia tay với em. Chỉ một tin nhắn mà làm nên bốn mùa, đủ cả nắng mưa. Đủ cả gió biển làm nước biển mặn như lệ đời. “Tên của chị có nghĩa là biển nước mắt”. Em từng nói, còn hơn một lời tiên tri.

Buổi sáng nay trời cũng mưa.
Em nói, mà không muốn nhìn tôi. (một cô gái trời bắt xấu theo đúng nghĩa nhe em):
- Buông tay đi, có người khác chờ.
- Chỉ vừa mới quen mà chúng ta làm đau nhau nhiều quá vậy?
- Không lẽ chị muốn em chờ nghe chị đóng sập cánh cửa rồi mới chịu quay lưng? Không lẽ nước mắt chị rơi là không thật?
- Được, chị sẽ dừng lại, nếu em muốn.
- Em sẽ không dừng lại, nếu em không nghe được tin nhắn. Sao? Chị định kết hôn?
- Nếu chỉ một tin nhắn mà chị chưa trả lời… là … hết chuyện vậy đó? Là kết thúc dễ dàng ở đây?
- Em chỉ nghe đúng điều em muốn biết. Chị lừa dối bản thân nhưng đừng lừa dối người khác!
- Vậy sao?

Em dứt khoát bỏ đi dù trời đang mưa. Cả cây dù em cũng không đụng tới.
Tôi nhớ khi đó tôi có nói:
“Hãy trân trọng từng phút sống của mình. Và đừng ảo tưởng về lời hứa tình yêu của ai, ngay cả chị. Hãy nghe và quên đi. Nhớ là không có ai yêu mình mãi mãi. Chị không biết sau này em thành đạt như thế nào, nhưng nếu có một lúc nào em hồi tưởng lại từng có những ngày em đi mà không cần cây gậy trên tay, chị hi vọng em sẽ thấy lòng ấm áp. Lúc đó chúng ta ở xa nhau rồi. Còn chị, chị rất nhớ món quà em tặng chị ngày sinh nhật. Nó không nhiều nhặn là bao. Nhưng chị rất vui và không có gì để tiếc…

Còn bây giờ em ra khỏi đây và đếm những bước chân sau khi đi xuống tam cấp. Trên đường đi đến đó, hãy nghĩ về những gì chúng ta đã từng, đã chia sẻ. Khi em hướng về phía trước, là bờ biển và một cung đường đầy gió. Gió sẽ làm mát trái tim em và lau giùm em những ngấn lệ. Còn nếu em hướng cây gậy về phía tay phải, có những vạch vôi dành cho người đi bộ… là bãi đậu taxi, tức là tự mình kết thúc…”./.

PNY.
Tháng 6 2017.