Thursday, July 6, 2017

nước mắt chị rơi là không thật

văn
phạm ngũ yên
 

Khi em quay đầu nhìn lại, và chắc là em sẽ không thấy tôi đứng nhìn theo. Trong hành lang của quán cà phê Két không có tiếng người. Bàn ghế trống vì trời mưa… Nhưng em không chịu lấy cây dù của tôi để che. Em giận tôi rồi.

Buổi sáng nghe ám ảnh mùi bông sứ ẩm ướt, bị bẹp dí dưới đường. Biển còn ở phía xa và em quay lưng liêu xiêu một màu áo trắng. Cây gậy em chống xuống mặt đường nghe như những mũi giầy giận dỗi.
Lần đầu tiên kể từ ngày tôi biết em, em đi mà không cần có tôi…
Mùa nầy mưa bất chợt nên không ai ngạc nhiên khi nắng mới vừa chưa kịp trở mình đã lặn vào lá cỏ. Bàn tay lạnh như chưa từng nắm một bàn tay. Tôi thấy buồn đến lạ.
Chỉ cần em đủ mạnh để đứng vững và tôi mong em quên đi những vì sao không kịp khóc bên trời. Chỉ cần em cháy hết mình và tàn vào những khát khao. Để đêm cũng tàn mình theo tiếng hát em không cần trau chuốt.

Bên kia phố, những cửa hàng đang rũ bỏ cái rét mướt sau những lối cửa ra vào. Tiếng chân mưa thưa dần và ngừng hẳn. Tôi gọi phone cho người tổ chức chương trình chiều nay là sẽ không đến được vì tôi đang đau lòng. Đầu giây bên kia không có ai trả lời…
………..

Một đêm của tuần lễ trước sinh nhật, đêm thứ bảy, tôi chạy xe từ nhà hàng Gành Hào về quán Phố Xưa để kịp buổi diễn tại một Góc Thiên Đường (cũng là một phòng trà). Con đường vòng núi về đêm phẳng phiu như một lá phổi chưa từng biết qua mùi khói thuốc. Lúc đó là 1 giờ sáng. Những âm vọng nếu có, là tiếng sóng va vào gềnh đá, tiếng gió thổi trên táng lá dừa cong veo. Và tiếng xe gắn máy kéo theo những thao thức đêm. Chỉ thế thôi, nhưng đủ làm tôi hạnh phúc.

Đến con đường Trần Hưng Đạo giữa trung tâm thành phố, một đám đông áng chừng mấy chục người đang đứng ngồi lố nhố. Tôi phải chậm xe và chạy vòng thật chậm sau lưng họ, tìm kiếm một lý do làm bực mình. Mới đầu tôi cứ tưởng một tai nạn giao thông và cảnh sát đang giải quyết những tình huống. Nhưng càng lại gần tôi mới biết là không phải. Một chương trình văn nghệ tự phát của ai đó. Không có lều sạp hay sân khấu hoành tráng. Họ định chơi nổi lấy tiếng chăng? Chừng vài ba ngọn điện 75 watt rọi ánh sáng về một tam cấp rộng trước tòa nhà mà trước đây là trụ sở của Văn Hóa Thông Tin. Một người đang đánh đàn và một người khác đánh trống. Tiếng guitar lênh đênh như dềnh biển xô lấp một chân trời. Một biểu ngữ viết bằng sơn màu vội vã, nguệch ngoạc. “Lời Ca Từ Trái Tim”. Thực hiện bởi Những Người Khiếm Thị.

Tiếng hát có lúc dạt trôi xuống lòng đường. Nơi những xe cộ cũng dừng lại lắng nghe. Nơi những đám đông đa số là những người trẻ và những con vạc ăn đêm. Giống tôi.
Tiếng hát mới đầu tinh nguyên, xa lạ. Rồi gần gủi khiến người nghe mang cảm giác nao lòng. Tiếng hát điềm nhiên không cần khán giả nhiều hay ít vì người hát có nhìn thấy ai đâu?

Người thanh niên rất trẻ và nụ cười rất ngọt. Đêm cũng không đủ ấm và cũng không ai muốn nhìn vào đôi hốc mắt khô của em để mãi mê nghe những giọt vàng lăn xuống phố. Bài Tình Lỡ của nhạc sĩ Thanh Bình đang đi vào tận cùng của cô đơn. Tận cùng của thua thiệt.
Rất lạ, em hát, giống như đã từng trưởng thành đi qua khổ đau. Nhưng còn nụ cười kia, có bao nhiêu tháng năm đâu để mà chôn vùi khép kín?

Tôi không còn hứng thú để tiếp tục buổi trình diễn tiếp theo ở Quán Thiên Đường. Bỏ mặc những thần tượng và những khán giả ái mộ. Bỏ mặc một hợp đồng “nặng túi” và gác lại những niềm vui tạm. Mọi chuyện để ngày mai. Tôi dựng xe , len lỏi đến gần sân khấu, không quên khóa cổ cẫn thận chiếc SH mới vừa tậu tháng rồi. Vài người nhận biết tôi và chào bằng một cái vẫy tay kín đáo.
Đó là một ngày gần tháng 10. Đêm tươi nhưng lạnh đủ làm se da. Tôi kéo vạt áo khoác để bước lên sân khấu, đứng kế em. Em vẫn chưa biết tôi đứng cạnh, cho đến một lúc, giữa hai chỗ  lặng của bài hát, em quay về phía tôi. Có thể mùi nước hoa không thoang thoảng vướng vít mà quá đậm bên mũi em. Em cười. Nụ cười không dấu giếm sự xúc động, chở che.
Rồi bài hát chấm dứt. Khán giả vỗ tay. Vừa tán thưởng em, vừa ủng hộ sự hiện diện bất ngờ của tôi.
- Chị tình cờ đi ngang đây và nghe em hát… Tôi nói. Chị không cầm lòng được, ghé lại. Em hát hay tuyệt vời. Vũng Tàu giấu em kỹ quá, nên bây giờ chị mới biết em…
- Em cám ơn chị.
- Chị là Lệ Biển. Em tên gì?
- Em tên Phục.
- Em hát bao lâu rồi?
- Mới đây thôi chị.
- Giọng của em hát Bolero truyền cảm lắm. Chị thì không chuyên về Bolero nhưng muốn hát với em… Cho chị góp phần gây quỹ chung với em.
- Hân hạnh cho em quá.
- Em muốn hát bài gì?
- Sầu Tím Thiệp Hồng được không chị? Để đánh dấu ngày em biết chị…
- Được. Chị không thuộc bài này nhưng em cứ hát đi rồi chị hát theo em.

Tôi nhìn xuống bên dưới. Có ai vừa đưa chiếc Iphone và đã download giùm bài hát.
Người chơi guitar vừa điều chỉnh âm thanh trên những dây đàn.
Còn tôi, tôi thấy vạt áo che vừa không đủ ấm, vừa không đủ kín hai gò ngực mà ban chiều tôi dự định hơi sexy chút đỉnh trước khán giả. Dù sao, em đã không thấy tôi. Dù sao, chỉ là một đêm thả lòng ra một chút, thôi mà…
- Em vào trước đi… Tôi nhắc Phục.
… “Từ lúc quen nhau chưa nói một lời gì, tỏ tình ta mến nhau”…
“… Nhiều đêm ngắm sao mà ước duyên tình mình bền lâu…” Tôi nối nhịp…

Lạ thay, càng hát, tôi thấy Phục càng dạn dĩ còn tôi thì đang trải cạn đời mình sau những giấc mơ buồn. Tôi đang đuổi theo cái rét đầu tiên vừa mới về thành phố hay đang đứng lại bên bờ vực của bình yên. Nhìn xuống sự hấp hối trái tim mình. Gió từ biển thổi về và bàn tay tôi đã đôi lần khép lại vạt áo.

Đêm, đông dầy những kẻ lang thang đường vừa ghé lại. Có bao nhiêu người đi qua và lòng mình oằn xuống giữa hai miền thương nhớ.
Đã có nhiều đêm tôi luyến tiếc một giấc mơ, và nhận ra giấc mơ đó không chịu ẩn náu. Nhưng đêm nay, giữa góc đường phố quen nhưng lòng chợt lạ, tôi nghe tiếng hát mình cũng lạ và không còn ấm…
Những chiếc lá có vàng kịp để bay vào trong giấc mơ và đậu lại? Biết đâu…

Một ngày tôi đưa Phục vào phòng thu âm riêng của tôi và dàn dựng cho em một chương trình chuyên hát những dòng Bolero tiền chiến. Một tiếng hát thắp sáng cho đời, trong khi chính em đang ở tận cùng tăm tối.
Có lần, giữa hai bài hát, em thú nhận với tôi là em hát không có hồn như đêm hát ở sân khấu tạm bợ bên đường.
- Có điều gì không phải là em, đứa con trai mù bên góc đời bụi bặm…
- Sao vậy?
- Em chẳng biết vì đâu.
- Chị thấy em hát vẫn hay và giọng em càng lúc càng trưởng thành hơn mà…
- Lúc em đứng hát không có chị, em thấy mình tan thành nước …
- Có thể em thể hiện được em, khi đứng một mình…
- Lúc chị đứng bên cạnh em, em không biết chị là Lệ Biển nổi tiếng các phòng trà. Sao chị chọn cái tên đó?
- Chị có chọn đâu. Đó là tên ba mẹ chị đặt. Sao?
- Nó không vui. Một biển nước mắt…
- Uh. Nhưng người có cái tên đó đang làm em vui mà?
- Chị buồn, nhưng có đẹp không? Em tưởng tượng chị rất đẹp…
- Sao em nghĩ vậy. Chị không đẹp và là một cô gái trời bắt xấu.
- Em không tin. Em đã từng thấy những cô gái đẹp có giọng nói như chị…
- Sao em biết?
- Trước khi … em bị mù…
- Em chưa nói chị nghe lý do làm sao em như vậy?
- Em bị tai nạn xe lúc em 10 tuổi ở Sài Gòn. Cả gia đình em không có ai sống sót.
- Chị xin lỗi em. Và bây giờ?
- Em đang 25. Em về Vũng Tàu vì trường Khuyết Tật có một bộ phận cần em. Vậy là em chuyển về đây… Chị….
- Sao?
- Em không muốn hát ở phòng thu âm. Chỗ của em là trên đường phố. Phục thở dài.
- Nhưng em có một tuổi trẻ trước mặt. Hãy quên những năm tháng đau buồn và đừng nhìn lại phía sau…
-….
- Ý chị nói là em có một chất giọng rất tốt, không phải ai cũng được như vậy…
- Em từng có một giấc mơ khiêm tốn và sống chen chúc ngay trong cả giấc mơ. Nhưng chị đã làm thay đổi mọi thứ.
- Giấc mơ nào cũng lộng lẫy, dù nó chật hẹp đến đâu. Hãy tin như vậy.
- Em tin chị…

Tôi nhìn trong hốc mắt em. Không có màu sáng nào ẩn dụ dưới đôi chân mày rậm, khỏe. Và ước chi, nếu em đừng mù, tôi sẽ thấy màu biển xanh êm ả dưới một chân trời. Và rất lâu, rất lâu tôi mới thấy một ngày thong thả, trong một thành phố đầy gió, khi tôi mời em đi tiệm:
- Mình lên tòa nhà ba tầng màu xanh kia ăn và uống một chút gì đó…
Tôi chợt hối hận là nói màu sắc với em. Nhưng em dường như không nghe.
Em đi bên cạnh tôi và cây gậy thỉnh thoảng đưa ra dọ dẫm. Tôi nói:
- Em xếp gậy lại đi. Chị dẫn đường cho em.
Em nghe lời và xếp lại gậy.
Tôi kêu taxi và chỉ đường ra quán Két…

Buổi trưa nắng vồn vã trên vai áo của tôi và em. Xuống xe, Tôi dẫn em bước lên một bậc thềm. Rồi một bậc thềm để chạm chân vào tấm thảm đan bằng thân dừa. Có in hình trống đồng nằm cùng với những hoa văn trên mặt.

Nơi này ngày xưa là ngã ba có một con đường dẫn lên ngọn Hải Đăng. Mặt trước quán nhìn ra biển và phía khác là bến đậu của tàu cánh ngầm. Tôi không biết tôi bị hấp dẫn bởi chiếc quán có cà phê ngon- hay bởi cái tên nửa tây nửa ta ba rọi đó. Em đi bên tôi không vồn vã. Cũng không cần dò dẫm.
Ngày lạnh vắng và người đi vội vàng. Những chiếc xe gắn máy lao nhanh nuốt đoạn đường ngắn ngủn. Ngày vẫn non màu lá và biển đắm đuối làm sao.
Ở một chỗ giao nhau của ngã ba đường. Cây bàng hiện ra như một dấu hỏi.
Có cả ngàn cách để đè nén một tình cảm vì biết rồi sẽ không đến đâu. Khi tình yêu mang màu sắc nghịch lý cũng là lúc mà tôi thấy tôi không dừng lại được.

………

Tôi giống như một người chị hư hỏng khi để đầu em gối lên ngực mình. Tôi vẫn nghe được hơi ấm từ em và dù không nhìn thấy, tôi biết em cảm nhận được sự xấu hổ rập rờn trên da thịt. Bên cạnh tôi, gã con trai vừa 25 tuổi đã tan lạc thần phách và mãi mãi là một cánh buồm sa bại. Em hôn tôi. Cái hôn đắn đo nhưng hàm chứa những dung tục. Những hứa hẹn đi qua đời nhau.
- Đây là nụ hôn thứ nhứt của em. Còn chị?
- Không nhớ… Để chị nghĩ coi…
Em giận dỗi:
- Vậy chị còn đi bên cạnh em để làm gì? Và còn những giọt nước mắt vừa mới đây?
- Đừng bắt chị phải nói dối về một trái tim. Hôm nay nó vừa mới tan vỡ…
Tôi nói.

Lúc đó là 4 giờ chiều, ngoài kia.
Khi tôi bật công tắc đèn để bóng tối tràn ngập gian phòng ngủ độc thân cũng là lúc bản năng của phái nữ chồm lên. Em không thấy điều này và đến khi em biết ra thì những phản ứng từ em cũng yếu ớt. Tôi nhớ những giọt nước mắt tôi có rơi xuống chạm vào môi em.
- Có quá đáng hay không? Khi nghe chị nói là chị… thích em?
- Có. Nhưng cảm giác không giống như lúc chị leo lên sân khấu đứng bên cạnh.
- Lúc đó chị chưa từng biết em. Lúc đó thành phố tươi nguyên không hề có một gã con trai dù không nhìn thấy cuộc đời nhưng đã dẫn người khác mộng du.
- Từ lâu rồi em không được nghe ai nói với em điều này.
- Tình yêu đôi khi là chuyện của một người. Nhưng nếu có một ai đó hiểu được cái cảm giác của mình và im lặng nghe mình nói… thì tình yêu không còn là riêng rẻ.
- Chị chưa trả lời em câu hỏi.
- Hôm nay sinh nhật chị. Với những cái hôn nóng vội không tỉnh táo thì có vài lần. Nhưng cái hôn dành cho ngày sinh nhật thì mới đầu tiên.
- Chị làm em muốn khóc. Nếu em biến mất, liệu chị có nhớ em không?
- Nhớ chứ em.

Từ bao giờ, tôi ghét những thói quen, những ký ức.
Tôi cũng không thích sự đoán xét của lý lẽ đè lên trái tim.

Có lúc, chúng tôi nằm quay lưng về nhau. Mùa thu có mưa đêm và kéo dài đến sáng. Bên cạnh, hơi thở em nhẹ và khít khao đến nỗi tác động lên chăn nệm. Tôi thức nghe hạnh phúc mĩm cười giống như lòng thuyền mắc cạn nằm nghe triều nước dâng.

Người đàn bà giống như một mùa biển êm. Chưa từng yêu chưa từng si và chưa từng trầy xước. Nhưng sau một giấc ngủ đau và chạm lại giấc mơ buồn, người đàn bà sẽ sống mặn mà hơn.
Đó là lúc em quay về phía tôi. Gò má phẵng phiu có lún phún râu mọc vì thức khuya cạ vào vai.  Em đang cười với ai đó trong giấc ngủ, biết đâu chính là tôi? Đêm hấp dẫn và quyến rũ lạ kỳ. Mọi thứ vẫn như mới ngày hôm qua.

Tôi nghĩ đến lúc tôi vào bếp để làm một món ăn nào đó, một thức uống nào đó, em vẫn chưa tỉnh thức. Em vẫn nằm co người như một con sứa nằm phơi giữa mùa biển động, mắt không cần mở nhưng vẫn nhìn thấy hạnh phúc từ mỗi cái trở mình. Em còn quá trẻ để chạy theo những người đàn bà xa lạ xinh tươi. Nhưng cũng kịp già để làm một tinh cầu bay qua những đời giông bão.

Gần sáng. Tôi đi vào phòng tắm và xối nước. Đó là lúc định mệnh như vòi sen xối xả đời tôi…
Chuông điện thoại để bàn kêu liên hồi. Phục nửa thức nửa ngủ với tay cầm điện thoại. Cơn váng vất khiến em không muốn trả lời. Tiếng người đàn ông bên đầu giây oang oang, không cần biết đêm có dài ra hay ngắn lại…
“Em đang ở đâu??? Đang làm gì?
Anh tìm em ở phòng thu âm từ chiều đến giờ. Chỉ muốn mời em đi ăn tối.  Và anh còn phải nói lời cầu hôn của anh nữa? Gọi lại cho anh…”

……….
Nếu có bốn mùa xuân hạ thu đông thực sự ở đây, trên vùng biển này, tôi sẽ nhớ mãi về mùa thu. Cũng chính mùa thu tôi chia tay với em. Chỉ một tin nhắn mà làm nên bốn mùa, đủ cả nắng mưa. Đủ cả gió biển làm nước biển mặn như lệ đời. “Tên của chị có nghĩa là biển nước mắt”. Em từng nói, còn hơn một lời tiên tri.

Buổi sáng nay trời cũng mưa.
Em nói, mà không muốn nhìn tôi. (một cô gái trời bắt xấu theo đúng nghĩa nhe em):
- Buông tay đi, có người khác chờ.
- Chỉ vừa mới quen mà chúng ta làm đau nhau nhiều quá vậy?
- Không lẽ chị muốn em chờ nghe chị đóng sập cánh cửa rồi mới chịu quay lưng? Không lẽ nước mắt chị rơi là không thật?
- Được, chị sẽ dừng lại, nếu em muốn.
- Em sẽ không dừng lại, nếu em không nghe được tin nhắn. Sao? Chị định kết hôn?
- Nếu chỉ một tin nhắn mà chị chưa trả lời… là … hết chuyện vậy đó? Là kết thúc dễ dàng ở đây?
- Em chỉ nghe đúng điều em muốn biết. Chị lừa dối bản thân nhưng đừng lừa dối người khác!
- Vậy sao?

Em dứt khoát bỏ đi dù trời đang mưa. Cả cây dù em cũng không đụng tới.
Tôi nhớ khi đó tôi có nói:
“Hãy trân trọng từng phút sống của mình. Và đừng ảo tưởng về lời hứa tình yêu của ai, ngay cả chị. Hãy nghe và quên đi. Nhớ là không có ai yêu mình mãi mãi. Chị không biết sau này em thành đạt như thế nào, nhưng nếu có một lúc nào em hồi tưởng lại từng có những ngày em đi mà không cần cây gậy trên tay, chị hi vọng em sẽ thấy lòng ấm áp. Lúc đó chúng ta ở xa nhau rồi. Còn chị, chị rất nhớ món quà em tặng chị ngày sinh nhật. Nó không nhiều nhặn là bao. Nhưng chị rất vui và không có gì để tiếc…

Còn bây giờ em ra khỏi đây và đếm những bước chân sau khi đi xuống tam cấp. Trên đường đi đến đó, hãy nghĩ về những gì chúng ta đã từng, đã chia sẻ. Khi em hướng về phía trước, là bờ biển và một cung đường đầy gió. Gió sẽ làm mát trái tim em và lau giùm em những ngấn lệ. Còn nếu em hướng cây gậy về phía tay phải, có những vạch vôi dành cho người đi bộ… là bãi đậu taxi, tức là tự mình kết thúc…”./.

PNY.
Tháng 6 2017.