Tuesday, April 21, 2015


MÙI
NGUYỄN ĐÌNH BỔN





















Ngồi xuống đó nhìn nhau thêm chút nữa
Quán bên sông mùa hạ đỏ trên đầu
Em tiều tụy da như màu lá rữa
Mới biết tình hành hạ đến thương đau

Tay đeo nhẫn cầm bàn tay gầy guộc
Ngửi ngón tay hương khói thuốc năm nào
Sông đang chảy dưới chân mình thân thuộc
Thời gian nào là mộng mị chiêm bao…

Ngồi xuống đó nhìn nhau thêm chút nữa
Mùi khói thơm mùi hương tóc ngọt ngào
Lòng dậy sóng mà tay buông vội vã
Mùi gia đình sừng sững một thành cao.
NĐB
18.4

 

 

Friday, April 17, 2015

LÀ BỮA KHÔNG NHAU
HOÀNG LỘC

 









em sẽ về giấu kín một niềm đau
niềm đau ấy có tôi và bao nỗi
chiều cũng biết e dè môi thiếu phụ
mà rằm trăng thì đã khuất xa rồi

cho tôi tin em cất một cảnh đời
như cất giữ điều riêng trên bến phố
lòng dẫu phải buộc bên bồi bên lở
con sông buồn vẫn chảy hết ngàn sau

cứ một lần ta được nghĩ về nhau
là hạt lệ không thể ghìm - có phải?
trầm hương ấy còn thơm bay áo lụa
câu thơ tình kiệt sức níu bàn chân?

khi xa rời là biết dứt mùa trăng
cơn gió gửi vai em bờ tóc rối
rồi cỏ uá cũng đầy thêm nấm mộ
ta không nhau từ bữa ấy, em về...
H.L
 

Wednesday, April 15, 2015


CÁCH TRỞ
Đặng thị Thanh Hương
















Bây giờ nắng vàng phương khác
Có còn nhớ em mù sương
Ngoài này những cơn gió bấc
Từng đêm quét lá bên đường

Mùa rộng lòng nghe phố chật
Hoa trắc trở nở bông vàng
Đèn đã mỏi ngoài đầu ngõ
Sao em nỗi nhớ dùng dằng

Anh để mùa đông ở lại
Mắt nâu gọi mãi tên chiều
Mưa Sài Gòn mau tạnh lắm
Chắc gì cầm nổi tình yêu

Trong ấy bao giờ ngớt nắng
Những ly cà phê không đường
Em nhâm tình từng chén đắng
Mảnh trời chợt vỡ trong gương!

ĐTTH

Wednesday, April 8, 2015


BAO NHIÊU NĂM RỒI
Quan Dương













Bao nhiêu năm rồi má có bao giờ vui?
Kể từ khi Bắc Nam hai miền thống nhất
Tháng tư này ở phương trời xa lắc
Có một người ngồi vọng nhớ cố hương

Bao nhiêu năm rồi con sóng đại dương
Vẫn chưa trả thằng con mất nước
Để má với tuổi già đơn độc
Quặn từng ngày mang nặng đẻ đau

Có một ngày vào cuối tháng tư
Má yên giấc nghe giữa miền đất lạnh
Tiếng thở nhẹ của một loài cây cỏ muộn
Đưa bình yên theo gió thoảng đưa xa

Biết bao giờ con trở lại quê xưa
Bên mộ má cô đơn quá thể
Kẻ chiến thắng với tiếng cười ngạo nghễ
Vọng mãi trong con một nhát dao buồn

Lũ cai thầu mị ngữ nhân danh
một chủ nghĩa làm đau lòng giấy trắng
Làn roi thù cướp luôn giọt nắng
Trùm bóng đêm vô tận lên non

Biết bao giờ tìm lại được vầng trăng
của thuở thơ ấu còn vòng tay má
Đã lâu rồi một dòng sông chảy nhẹ
đợi con thuyền lắng tiếng hò đưa

Tháng tư này con lại viết bài thơ
Sau bao nhiêu năm nước mình đã mất
Con biết má chưa bao giờ nhắm mắt
Bởi con không về từ buổi má đi xa
QD