Wednesday, November 23, 2016


BÊN KIA TẢ NGẠN
NHƯ KHÔNG

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Những lục địa lặng lẽ trượt khỏi nhau
Từ nhiều thiên niên kỷ
Cơn địa chấn bên trong âm thầm đứt gãy
Nên những lục địa sinh non
Nay chỉ đứng một mình

Những lục địa người quá đỗi chênh vênh
Cái tên cũ không còn tồn tại nữa
Vùng đất ngày xưa là vùng đất dữ
Cơ hồ như
Từng chẳng thuộc về nhau

Chiếc lá nho của Eva cũng đã bạc màu
Sắc lá chẳng còn xanh màu xanh trước
Những chiếc xương sườn suốt đời thất lạc
Những phận người cứ ngỡ đã song song

Chẳng kịp trao nhau dẫu một nụ hồng
Chẳng kịp biết giữa lòng nhau thăm thẳm
Chẳng kịp hiểu nụ cười sao ảm đạm
Ngàn trùng xa có dễ trở nên gần ?

Những số phần mặc định giữa trần gian
Như những lục địa chẳng thể nào như trước
Những định mệnh suốt một đời thoi thóp
Nên trái tim đau lặng lẽ vô cùng

Những đời sông có thể nhập chung dòng
Trước khi tự kết liễu mình
Hòa tan trong biển lớn
………………………………………
 
Em rồi đã bên kia bờ, tả ngạn
Những dòng sông cách trở tự bao giờ
Mối tình cũ giữa lòng nhau phai nhạt
Anh một đời hữu ngạn đứng trơ vơ…

N.K
11/2016

 

 

Monday, November 21, 2016

VỀ NHÀ MẸ
NGUYỄN TUYẾT HẠNH











Con đặt chân lên bậc thềm rêu
Tưởng bóng dáng mẹ xưa thường qua lại
Lưng áo nâu đẫm mồ hôi mướt mải
Vành nón nghiêng thăm thẳm một ánh nhìn

Con trở về căn nhà vắng lặng im
Chỗ mẹ vẫn ngồi trống huơ hút gió
Con bạc tóc bật khóc như trẻ nhỏ
Nức nở trong lòng mẹ ơi, mẹ đâu...

Con vẫn biết mẹ đi xa đã lâu
Mà trái tim con dường như không chấp nhận
Bông hoa loa kèn rũ buồn ngơ ngẩn
Hương hoa thơm chợt lễnh loãng làm sao

Con trở về nhà với nỗi nhớ nôn nao
Sao thèm thế vị canh chua mẹ nấu
Quả trám đen, tương cà rau đậu
Món chả rươi nóng ấm tiết mưa phùn

Con trở về chạm kí ức run run
Đâu cũng thấy ảo mờ hình bóng mẹ
Trên bàn thờ khói hương bay thật nhẹ
Con nức nở trong lòng mẹ ơi, mẹ đâu...

Mẹ xa rồi nỗi nhớ càng đậm sâu
Trong lòng con mỗi khi về nhà cũ
Những kỷ niệm trào dâng như thác lũ
Con nức nở gọi thầm, mẹ ơi, mẹ đâu…
NTH

Friday, November 11, 2016

một chút buồn đầu thu

thơ
phạm ngũ yên


















 
Nếu có kiếp sau mình đi lại từ đầu
Cùng nắm tay nghe những đường gân nóng hổi
Những hoa sứ của một thời nông nỗi
Vừa buông cành bay hết cả về anh

Biết nói gì khi anh vẫn là anh
Vẫn cứ chậm chân trên góc đường nắng gió
Biển sáng hiền ngoan nhưng cuối ngày chảnh chõ
Thổi vào đất liền bao điệp khúc mưa mưa

Em một thời con gái giấu se sua
Biết giữ tiếng cười riêng cho những ngày vụng dại
Những hương sắc như chưa từng tung tãi
Riêng với đời - và riêng một anh thôi…

Ngày trở mình theo tiếng gọi… anh ơi
Em chợt lớn khôn nhưng cũng vừa té ngã
Những hạnh phúc phù hư những giọt sầu rất lạ
Chảy ngược xuống đời làm sông khóc bao la…

Em có còn cửa biển của … người ta
Cho một cánh buồm héo hon cuối đời về neo lại…
Cho những bước chân suốt một thời kinh hãi
Rượt đuổi tình yêu nên trượt một chỗ dừng…

Mùa thu rồi mà cây vẫn dửng dưng
Chưa đủ lá vàng để màu xanh bức rức
Những ngọn điện bâng khuâng nơi nhà ai vẫn thức …
Thắp môt lần mà cháy suốt già nua

Mưa tạnh rồi em đã hết buồn chưa?
Khi tình đã bớt đau và bàn tay bớt lạnh
Góc giường chênh vênh bóng trăng gầy kiêu hãnh
Tiếng hạt nẩy mầm trong góc lá xuân xanh

Ly cà phê buồn va vào chiếc muỗng lanh canh
Như em va vào anh một đôi lần lầm lỡ
Thời gian chậm rì nhưng cả hai người đều lỡ
Đều về đến sau trên những vạch vôi đời

Để cuối cùng giọt lệ chảy song đôi
Em ghẻ lạnh đời mình thêm chút nữa
Từng chiếc lá khẽ khàng nơi ngạch cửa
Có người đàn bà ngồi thả nhớ bay cao

Không phải tình đầu cũng không thể tình sau
Mà sao hôm nay giữa bốn bề vàng ấm
Có người chờ nghe một lời tình sâu đậm
Nhưng đã lạt rồi từ những tháng năm

Em thật gần nhưng cũng rất xa xăm
Niềm vui oằn rơi trên nỗi buồn thừa mứa
Những tiếng mưa quen tạt bên ngoài cánh cửa
Vẫn âm thầm khép lại từng đêm…

Đi suốt một chặng đường mới tìm gặp được em
Nên nếu vắng em anh không thể nào chịu được
Bởi ngực trái râm ran một điều đau nhức
Làm nên khổ đau mà vui sướng tột cùng…

Có những cuộc tình như sợi khói mông lung
Mà phút chốc quấn tim mình quá chặt
Nỗi nhớ trong anh và nỗi buồn em. Có thật
Nên có bao giờ anh quên được em đâu?

Nov. 2016
PNY

 

Thursday, November 10, 2016


MÙA ĐÔNG THỨ 6
Trịnh Sơn

Ngồi cạy cục cơm nguội dưới đáy nồi mà thèm cái lạnh mùa đông
Nhớ bếp lửa nóng, chiều mông lung phố núi
Sau buổi tan trường cắm cúi chạy về khơi
Miếng cơm cháy có hôm vàng rùm có bữa khét đen rơi
Chấm với xíu muối đậu rang nghe cái béo ngậy loang nơi đầu lưỡi

Vậy mà nhắm mở mắt mới vài ba bận mình đã vụt xa quá tầm với
Tuổi của thiếu thời những nụ cười vô tư, vô lo thuở nhỏ
Con ngõ ngày xưa giờ cũng đã quá xưa rồi
Nhớ lắm tuổi thơ ơi.

Nhớ những buổi chiều thảnh thơi theo mẹ ra đồng cắt cỏ ngồi chơi
Trời trong vắt mẹ buông lơi lời hát
Câu ca dao bay vút lên cao như cánh cò cánh vạc
Vậy mà cõng hết tháng năm êm êm trôi theo mấy đoạn sông dài
Mẹ vượt hết chông gai.

6 năm rồi mẹ con mình chia hai
6 mùa chưa gặp lại
Có những đêm đông lạnh
nhưng lưng rướm mồ hôi vì một giấc mơ dài uể oải
Thấy dáng mẹ năm nao ngoái cổ trông mình.

Đông lại về, sương lấp cả bình minh
Vừa sập tối đã lung linh huyền ảo
Cục cơm cháy năm xưa con vừa cơi nơi đáy chảo
Quẹt thêm xíu mắm kho cay đưa lên mũi hít miệng hà.

Cái gác măng rê sau nhà vẫn còn đó năm tháng cũ xa
Mùi ẩm mốc nơi tuổi thơ hôm qua con trốn
Sóng chén dưới cùng núp trò chơi năm mười
Chén bể, mẹ đánh rộn ràng đau.

6 năm rồi, mẹ con mình im bật tiếng gọi nhau
Chỉ một phía lâu lâu mình con nhớ gọi
Cơm cháy chiều nay nhét lòng đỡ đói
Không béo, không thơm vì vắng mẹ lâu rồi.
Thèm thèm lắm mẹ ôi!!!

...mAnÚi...11-11-2016

 (Hôm nay 12-10 ta lịch, là ngày tưởng nhớ 6 năm mẹ về phương ấy)