MẮT
BÒ, MẮT KIẾNG
TTTN
- Mắt bò cũng đi đón cháu hả?
Chị
giật thót người quay lại vì nghe
tiếng nói sát bên tai.
- Ô… dạ, ủa còn anh, cũng vậy hả?
- Ừ, lâu quá rồi mới gặp, hơn ba chục
năm rồi. Khỏe không Mắt bò? Cháu ngoại hay nội đây? Còn đi làm không?
Trời đất, ông già nầy (ngày xưa vẫn xưng
với chị là Mắt kiếng ), gặp lại nhau chưa hết ngỡ ngàng đã… phỏng vấn một thôi, không kịp trả lời.
- Dạ, cháu ngoại, chỉ có ngoại thôi chứ
không có nội. Giờ em cũng thành Mắt kiếng rồi bác ơi.
Người đàn ông cười to: “À, nhưng sau cái
tròng mắt kiếng vẫn là mắt bò..”
Chị thoáng bối rối, “Mắt bò! Mắt bò!”.
Ôi thời gian…
Chị nhớ lại như in, đó là những ngày của
năm 1976, dù đậu vào Sư Phạm nhưng chị đành phải nghỉ học để đi làm vì gia đình
quá khó khăn. Lúc ấy chị làm Thu ngân cho một Cửa Hàng GK Phường, ở đó chị gặp
rất nhiều người, trong đó có Khánh. Anh hơn chị vài tuổi, nghe chừng đang học Đại
học thì bỏ về đi làm. Khánh rất tếu nhưng cũng rất … lãng mạn (hình như chị rất
có duyên với những người lãng mạn, có duyên chứ không nợ vì chồng chị không hề
có chút lãng mạn nào, ông Trời cũng khéo chứ nếu không ). Ngày nào anh cũng đến
CH uống cà- phê, không sáng thì chiều, tiếp viên CH đều quen và biết cả thói
quen chọn góc ngồi đối diện với Quầy thu tiền của chị , Khánh hay tìm cách để
nói chuyện với chị , nói bằng giấy bút chứ ít khi bằng lời, có khi viết vài ba
câu vớ vẩn tả … trời mây hay vài câu thơ bất chợt bằng hơi hướm của Đinh Tiến Luyện, Nhật Tiến
mà bọn chị rất thích thời đi học. Đặc biệt là Khánh viết trên bất cứ cái gì anh
có thể viết, thường là trên tờ giấy thiếc bên trong hoặc mặt trắng của vỏ bao
thuốc lá, có khi anh nhoài người qua cửa sổ CH, ngắt một chiếc lá của cây hoa
lan hoàng hậu, chị hay gọi là lá móng bò, chính vì thế mà chị thấy anh là lạ
hay hay... Chị nhớ khởi thủy chuyện Mắt
bò, Mắt kiếng do Khánh như thế nầy. Vào một buổi chiều tháng bảy, mưa tầm tả,
Khánh đến uống cà-phê như thường lệ, người ướt sũng nước cùng với một người bạn,
mà vừa thấy chị anh nầy đã lắc đầu phân bua: ” thằng nầy… ”ghiền” nặng rồi, đã
nói đợi bớt mưa mà nó cứ bắt phải đi”. Khánh lắc lắc mái tóc ướt nước, bước đến
đưa chị một chiếc lá “móng bò” và nói: “Tặng em nè nhỏ”.
Chị vừa ngạc nhiên, vừa thích thú, vừa
thoáng chút cảm động. Nhìn chiếc lá, đọc
mấy dòng chữ với nét viết ”făng” thật
bay bướm kiểu chữ của TCS, mốt chữ của lũ học trò những năm 74, 75
Trời mưa! Trời mưa!
Trời mưa, tôi nhớ em,
Nhớ em, nhớ nét môi cười,
Nhớ đôi mắt mở tròn vo- “ Mắt bò”.!!!
Mắt Kiếng.
Khánh nhìn chị cười ranh mãnh gọi: “Mắt
bò ơi!”. Chị nhớ ngày còn đi học, suýt chút nữa đã giận một cô bạn là Phượng vì
nhỏ cũng gọi chị là Mắt bò. Khi thấy chị xụ mặt, Phượng đã cười to và hỏi : “bà
có thấy mắt bò chưa ?”, chị ầm ừ giận dỗi
:” Có, trong hình, mà không có nhìn kỹ”.
- Không, ở ngoài, nhìn gần, bò thật cơ.
- Chưa, ở đâu mà thấy? chị sẵng giọng.
- Giời ơi, tui thấy rồi, mắt bò dễ
thương lắm, nó to tròn, lông mi dài mà thẳng, hiền ơi là hiền.
Chị liếc Phượng một cái sắc như dao
trong khi cô bạn cứ suýt xoa bảo tiếc là
chị chưa được nhìn thấy mắt bò thật. Bây giờ lại có người gọi chị là Mắt bò, rõ
thật là… Chị giả tảng, lấy mảnh giấy viết mấy chữ: ”Sao gọi người ta là… bò”.
Khánh lại vẽ lên giấy một đôi mắt thật
to, thiệt hiền và đưa chị xem “Đó!”… Từ hôm ấy, lần nào đến , Khánh cũng có những
mảnh giấy hay chiếc lá móng bò ghi vài câu thăm hỏi hoặc dăm ba câu thơ nho nhỏ,
dễ thương gửi cho chị .Lúc nào cũng gọi chị là Mắt bò và ký tên Mắt kiếng. Tự
dưng chị thấy thích trò chơi nầy, có lúc vui vui chị trả lời, có lúc làm thinh (nghĩ
lại thấy sao mình dại dột quá)… Cho đến một ngày anh gửi cho chị một phong thư
dày cộp, Khánh viết rất nhiều, rất dài và kèm câu tỏ tình chính thức. Bấy giờ
chị thực sự phát hoảng, sợ quá, nghĩ cách phải chấm dứt trò chơi nầy thôi. Chị bèn
trả lời dứt khoát với Khánh rằng:” MB chỉ thích lối viết, thích những bài thơ của
Khánh chẳng qua vì nó hợp với tôi, với những hình ảnh học trò tôi vừa đánh mất,
nó cho tôi tìm lại chút dư hương của những ngày tháng đẹp đẽ đã qua, chỉ là một
trò chơi thôi mà, tôi không hề nghĩ gì khác”. (Có lẽ chị đã làm Khánh tổn
thương, chị có nhẫn tâm không? Nhưng thực sự chị không muốn làm người khác ngộ
nhận, tình cảm phải rạch ròi, không thể để người ta sống bằng mộng ảo…)
Khánh không trả lời và từ đó… biến mất,
nghe đâu anh gia nhập TNXP, vì sau đó thật lâu, chị nhận được mấy giò phong lan
thật đẹp, có người mang đến bảo của Khánh gửi nhưng không hề có một lời nào thăm
hỏi dành cho chị… Vậy mà, thoắt đã hơn ba mươi năm, bỗng dưng giờ bất ngờ gặp
nhau ở đây, trong ngôi trường mẫu giáo nầy, ai cũng đã hai màu tóc, đã vào vai
ông , vai bà, thật buồn cười…
- Ngoại ơi.
Tiếng đứa cháu kéo chị về thực tại:
- Ừ, để ngoại dắt xe …
Khánh nhìn chị, rồi nhìn con bé cháu: “Cha.
Lại thêm 2 con mắt bò nữa đây, mai mốt đừng làm khổ ai nghe con?”
Chị nhìn Khánh, mái tóc anh bạc trắng, vẫn
cặp mắt kiếng trên khuôn mặt rắn rỏi, vui tươi như ngày nào giờ đã hằn nếp thời
gian.
- Bác thật là…
- Trái đất tròn ghê há Mắt bò?
- Thôi mà bác… hôm nào rủ bác gái đi cho
em biết mặt với.
- OK, bà nội cũng dễ thương lắm, nhưng
không có mắt bò, mắt một mí… Nhựt Bổn.
Chị thấy vui vì Khánh vẫn têu tếu, vẫn
vui như ngày nào. Con người khi có hạnh phúc người ta mới vui vẻ được như thế,
đó cũng là điều chị luôn cầu mong cho tất cả những bóng hình đã một thời đi qua
đời mình mà chị không sao đáp lời trọn vẹn…
Ôi! Quả trái đất thật tròn!
TTTN