Friday, October 7, 2016

ngọn nến muộn cho em

thơ
phạm ngũ yên
 

Cơn mưa rủ chiều ra phố
Con đường còn lại hàng cây
Vai ai cũng gầy như vậy
Bàn chân chưa biết ngậm ngùi

Cứ tưởng quên là khỏi nhớ
Nhưng sao vẫn thấy nụ cười
Chiếc gối phòng đêm lạnh mở
Không ngờ vương sợi tóc quen

Giữa hàng khuy áo hồn nhiên
Ai đã dụi đầu trốn rét
Giữa đôi bờ môi xanh mét
Bỗng hồng đóm lửa mười năm

Điều gì từ một ngày câm
Tiếng ai gọi về xa thẳm
Biển ơi mùa này mặn lắm
Không còn nhịp sóng xanh xưa

Em qua nhan sắc cuối mùa
Nhưng sao vẫn còn rù quến
Để mãi con thuyền nhớ bến
Để người khát một vòng tay

Vũng Tàu mùa này mưa bay
Em đem gió về nhốt kín
Căn phòng một thời im nín
Ngọn đèn thức suốt đêm thâu

Điều gì từ một nỗi đau
Rớt trên tháng ngày tất bật
Trái tim quá nhiều thương tật
Vẫn là ẩn số bao la

Em từ giấc ngủ hôm qua
Sáng nay tháng mười lộng lẫy
Mùa thu như còn giận lẫy
Chưa vàng nên lá run run…

Cuộc đời không đủ bao dung
Không cả bờ vai để khóc
Em qua một mùa sinh nhật
Thấy lòng cũ một dòng sông…

Đêm nay giữa đường phố đông
Tình cờ vừa nghe ai hát
Là cơn mưa phùn đậm nhạt
Hay lời cháy bỏng dùm nhau?

Giữa hai hàng đèn lao xao
Thắp lên nỗi buồn quyến rũ
Đâu rồi mùa thu rất cũ
Ướt mèm nỗi nhớ về nhau

Những giọt lệ đời lớn lao
Chảy ngược vào tim đau nhức
Bởi một tình yêu đích thực
Sẽ đi đến hết chặng đường…

tháng 10 2016
PNY