Sunday, February 26, 2017


NGƯỜI ĐÀN BÀ MÙA ĐÔNG
ĐỖ MINH NGỌC

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Người đàn bà ngồi trước mùa Đông
Hàng cây xà cừ bên đường tím sẫm
Mùa đông xạc xào về bên hiên vắng
Quạnh hiu vọng tiếng côn trùng

Người đàn bà giữ chặt tim mình
Mỉm cười và hát
Bài hát dịu dàng như gió thoảng
Vọng như một tiếng kinh cầu

Mùa Đông ơi mang nỗi nhớ đi đâu
Để “con ong nâu” lặng thầm về xây tổ
“Con ong trắng” lạc đâu trong chiều vỡ
Mặc bản tình ca nhạt giữa nhịp đời

Bóng mùa đông đổ xuống giàn phơi
Chiếc áo cũ vẫn nồng thơm mùa cũ
Người đàn bà cất mùi hương vào giỏ
Cố gạn cho mình điểm tựa để yêu thương.
Đ.M.N
 

Saturday, February 25, 2017


EM NGỒI NGẮM MÙA QUA PHỐ
NGUYỄN THỊ THANH YẾN











tác giả


Em ngồi ngắm mùa qua phố
Giọt cà phê rớt hững hờ
Nắng buông chi dài nỗi nhớ
Chùng chình em rót vào thơ

Có người chẳng bao giờ mơ
Dù cứ suốt ngày lãng đãng
Lặng lẽ ly cà phê sáng
Âm thầm nhốt chặt cõi riêng

Chẳng có ly nào biêng biêng
Sao cứ như là say sóng
Mùa biết em đang mong lắm
Một người xa đến ngút trời

Em nghe như mùa đang rơi
Khẽ chạm vào em mật ngọt
Ơ kìa họa mi đang hót
Bình minh bỗng hoá môi người
N.T.T.Y

CỔ TÍCH MỚI 10 NĂM
TRỊNH SƠN







Tháng giêng non vẫn ngọt ngào như thế
Chị không về trăng xế phía triền sông
Ruộng vàng ươm mấy đám cải trơ ngồng
Đọt so đũa nồng nàn hương ủ nhớ.

Chị theo chồng bỏ ngang đường sách vở
Dang dở mười năm đâu có trở lại tìm
Chị đi rồi vụn nát một con tim
Bờ sông vắng im lìm không sóng gợn.

Bó thẻ năm xưa ai cùng em nô giỡn
Để trái banh chuyền tròn trớn lăn xa
Chị đi rồi đò tắt một câu ca
Giọng hò cũ khách lại qua chẳng ghé.

Hoa bưởi thôi rơi tóc phai màu hạt dẻ
Gương lược rầu sứt mẻ vứt chông chênh
Mười năm xa nhau quên luôn mất bóng hình
Chiều soi nước giờ mình em đứng đợi

Con trổng, ô quan, trò chơi nào cũng mới
Chỉ chị thân quen... xưa cũ em cần
Chị không về bờ cách trở sông ngân
Chia hai phía lở bồi sâu hun hút.

Em đứng trói chân nhìn cánh cò vun vút
Nghe trong xa xưa văng vẳng ngút ngàn
Mười năm rồi em thầm để... khăn tang
Cuộc tình cũ lỡ làng theo năm tháng.

Chị theo chồng có còn mơ dĩ vãng
Đứa em xưa với kỷ niệm trường làng
Đánh trận, buôn đồ hàng, câu cá trộm bờ ao
Ná bắn ổi đứa nào bắn rơi vào vùng cổ tích.

Mười năm chia xa nay đã thành cũ rích
Chỉ em thôi quấn quít mối tình đầu.
... Dù biết chị... chẳng về đâu...!
T.S
13-02-2017

 


 

Thursday, February 9, 2017

BẮC ÂU CÓ HƠI THỞ SÀI GÒN VÀ ANH
LÊ THị THU HƯƠNG

(Gửi L. Ph. bên trời Việt Nam)
 
 
Quàng chiếc khăn len lên cổ
Đi qua cánh đồng bạt ngàn dâu tây- khoai tây và củ cải đường mà nhớ anh vô vàn không chịu được
Em giấu hạt lệ mình vào đáy mắt
Thầm thương quá đỗi Sài Gòn có trái tim anh
Bên kia ngôi nhà ô cửa sổ màu xanh
Chiếc cối xay gió lặng lẽ chờ hơi thở thiên nhiên thổi về- như em chờ hơi thở mang hơi hướm nồng mùi mồ hôi của anh
Rồi mơ mộng ngồi đọc câu thơ tình bên hồ Maralen đầy ắp sương mù buổi sáng
Câu thơ tình anh viết cho em vời vợi một quê hương
Cách biệt nghìn trùng đại dương
Em nhớ anh vô vàn không chịu được
Em yêu anh vô vàn không chịu được
Ước ao nửa vòng trái đất đừng đánh mất ly rượu đêm nào mình ngồi bên nhau
Mang hình bóng anh về cùng em - cùng trời Bắc Âu lạnh giá
Có hơi thở Sài Gòn
Trong hơi thở của anh
2005

L.T.T.H