Sunday, August 7, 2016

bài thơ chưa biết đặt tên

thơ
phạm ngũ yên

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

Con mắt nhỏ khóc khi nghe lời thơ buồn
Về những giấc mơ cứ tưởng mình trẻ mãi
Và những mốc thời gian chưa một lần khờ dại
Và em- cuộc đời chưa nghe biết bể dâu

Tưởng cuối cùng lòng thanh tịnh được lâu
Để quay mặt trước tình yêu vừa chớm
Một nhan sắc tưởng mười năm chạy trốn
Trái tim mềm cùng vị đắng sau lưng…

Dối được mình nhưng không dối được… người dưng
Em nắm bàn tay anh tưởng lơi mà quá chặt?
Những son trẻ những già nua dấu mặt
Vẫn cùng nhau tồn tại những con đường

Ngày rất hiền và đêm rất dễ thương
Như ngọn gió thổi qua những tháng ngày êm ả
Những vì sao đêm sẽ không cần hối hả
Nhìn vào mắt nhau cũng ấm những tinh cầu.

Có một ngày anh không biết vì sao
Giọt nước mắt chảy qua những bến lòng bội bạc
Vừa sáng hân hoan nay buổi chiều đổi khác
Một chung đường mà hai kẻ đi riêng?

Em cợt đùa bằng môi miệng tháng Giêng
Anh tái xám dấu đời nghe tháng Chạp
Ngọn nến suốt đêm không một lần phải thắp
Vẫn rõ ràng soi ngực kín mười năm…

Hãy nói anh nghe về chốn biển xa xăm
Chuyện giữa hai nụ hôn là những góc đường liều lĩnh
(từ nụ hôn đầu tiên không so bì toan tính
đến nụ hôn này nghe nhức nhối tim đau)

Để đến tận cùng và chạm được nỗi đau
Là bao dấu chân qua những ngày diệu vợi
Là bao bàn tay ôm những đời nông nổi
Là những ngọn đèn không đủ ấm cơn say

Đủ nắng rồi hoa sẽ nở sáng nay
Mọi tình yêu luôn có khởi đầu và có ngày kết thúc
Khởi đầu sẽ như cây xanh mọc bên đường ray rức
Kết thúc là những thở dài như tiếng gió mông lung…

Để thấy khổ đau và vui sướng tột cùng
Để thấy lạnh dù chưa phải mùa giá rét
Em sẽ hỏi trước một lần giả biệt
Anh có bao giờ yêu em đủ chưa?...
8 .7. 2016
PNY