Friday, August 28, 2015


NHƯ NHỮNG ĐỌT TRẦU
HƯƠNG GIANG

Có những bài thơ đã theo bước đường Đông Tiến... và sống  mãi theo thời gian... cùng với những anh hùng đã ngã xuống vì một ước mơ tự do về trên quê hương. (FB/ từ Trần Đức Tuyết Tiên)







Dẫu chưa một lần lội qua dòng sông
Em vẫn nói về con nước ròng
Và những gian nan dọc đường tải đạn
Mưa nắng trở mùa sáng nắng chiều giông

Dẫu chưa biết được những vùng anh qua
Ẩm ướt mưa rừng đất cằn sỏi đá
Chiến khu muỗi mòng rừng thiêng nước lạ
Thương anh như thương bóng dáng quê nhà

Thương anh như thương giòng sông nhà ngoại
Mấy bụi mấy bờ đám sắn vồng khoai
Thương đám lục bình chở che kháng chiến
Thương chiếc xuồng con tải gạo hôm mai

Thương ngọn rau rừng đắng ngọt yêu thương
Trên đoạn đường về trải thịt phơi xương
Thương anh kháng chiến chiều mưa tháng chạp
Ôm súng mơ ngày giải phóng quê hương

Như những dây trầu xanh mướt sớm mai
Thời gian dẫu hoài nắng một mưa hai
Quê hương thiết tha những lời kêu gọi
Anh quay trở về nối bước đoàn trai

Ta có một đời để đợi chờ nhau
Hạnh phúc không là những cơn mưa mau
Anh quay trở về đáp lời sông núi
Tình em mãi xanh như những đọt trầu
H.G
 

Thursday, August 27, 2015


CÂY BÀNG GÓC PHỐ
Minh Ngọc

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Ta có thể quên
Những con đường không nhớ tuổi
Ngày có thể trôi trong nhịp đời vồi vội
Phút lặng mơ hồ nhạt giữa lo toan

Góc phố
Cây bàng
Lặng lẽ lá vàng
Rồi bất chợt cháy ngời sắc đỏ
Có một ngày ngược triền giông tố
Những nhánh gầy trụi trơ
Lòng ta chùng...
giữa những ngu ngơ
Giữa những quắt quay
Giữa miền tiếc nhớ
Mải đi tìm mộng ngày đã vỡ
Lãng quên mùa hồi sinh

Một chiều ta lạc mình
Cây bàng trổ mầm xanh trở lại.
MN 27-8-2015

Saturday, August 15, 2015

nếu chưa ai nói với em

văn
phạm ngũ yên
Điện thoại cầm tay reo giữa sáng bình yên. Nào ai biết ngày sẽ như thế nào khi biến động của đời làm xô lệch những giấc mơ. Nơi chỗ tôi đứng, cách xa chỗ người đàn bà vừa gọi khoảng 45 phút đường xa lộ. Trong một địa phận khác của quận Cam. Nàng nói với tôi là nàng đang ngồi trên một chiếc xe của đứa em trai và sẽ đến gặp tôi lát nửa.
“Nhớ đừng đi đâu”.
Nàng thường nói những điều giống như ra lệnh. Những câu nói như vậy tôi nghe quen và giống nhau. Đến nổi, nếu nàng nói khác đi, tôi sẽ không tin vào tai mình.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Tìm một cái bàn nào đó ngồi, trong khi chờ em”.
“Với ai vậy?”
“Một mình mà. Đâu có ai?”
“Em đã gọi anh mấy lần. Phone của em kỳ quá…”
Giọng nàng nhỏ dần, nhỏ dần. Chắc điện thoại hết pin hoặc xe đang đi trên một đoạn đường bị mất tín hiệu.
Tôi đứng bên cạnh chiếc xe tôi vừa thuê ở phi trường. Giá cả gần 35 đồng cho một ngày, chưa tính tiền bảo hiểm. Giá rẻ nhất dành cho một người cao tuổi. Và bây giờ tôi liên tưởng đến những con đường xa lạ, nhộn nhịp. Những cửa tiệm sẽ đến. Những cái tên quen thuộc mang hơi hám Sài gòn. Tôi thấy mình nhỏ bé. Và chắc cũng không làm ai bận tâm.

Mùa màng đang hối hả chạy trên những mái nhà. Trên những bờ tường ốp gạch đỏ. Những cây thù du đang đổi màu và một trạm chờ xe buýt có mái che. Tôi đang làm một ông già cao niên chờ đợi về hưu và hãng cũng vừa cho nghỉ việc cách đây vài tuần. Một mùa lễ cũng vừa đi qua chờ đợi một mùa lễ kế tiếp. (May quá, tôi không gặp nàng lúc đó, nhưng lát nửa thì sao?)
Trong thời gian chờ nàng, tôi đi bộ qua một bloc đường. Tôi chợt nhớ ai đó nói rằng “một người đàn ông càng già trái tim càng yếu đuối”. Chính vì vậy mà tôi đang nhớ nàng đến bần thần. Nhớ giọng cười nàng lúc nào cũng ấm. Nhớ những lời nũng nịu hầu như vô tận của nàng. Đã có thời tôi uống say những âm thanh phát ra từ thanh quản nàng. Đã có một thời như vậy.
Rồi nàng cũng tới. Đứa em nàng thả vội người chị của mình ngay parking chợ và quay đầu xe, trước khi kịp giơ tay chào tôi.

Sáng nay Quỳnh mặc chiếc áo đầm in hoa giống như những đồng tiền màu đỏ và quanh cổ là chiếc khăn quàng mỏng hai màu hồng xám. Nhẹ đến nổi đôi lúc nó bay về phía sau giống như mái tóc dài bay ngược. Chiếc túi xách lúc nào cũng đeo trên vai, chứa biết bao thứ đồ hổ lốn, giấy má gì đó mà mỗi khi kiếm chìa khóa nàng thường xốc tung lên.
Người vợ đã mất của tôi cũng có thói quen như nàng. Nên tôi không biết có phải mọi phụ nữ trên đời này đều giống nhau ở chỗ thường lưu giữ đồ vật không cần. Giống như lưu giữ những tình cảm. Họ không chịu từ bỏ hay ném vào ngăn tủ mệnh danh là quên lảng những chuyện buồn. Họ tiếc rẻ hay không có thời gian nên giữ lại những điều bất toàn, trái ý, để rồi lâu lâu đào xới lại (dù không cố tình). Và tùy theo bản lảnh của mỗi người, họ sẽ phát tiết hay đè nén cảm xúc, trước mặt người đàn ông mà họ nghĩ là nguyên nhân làm ra những rối rắm cho họ. Nhưng Quỳnh không phải thường xuyên nhìn lui lại quá khứ. Đó là ưu điểm của nàng mà càng về lâu sau này tôi mới thấy. Nàng không coi trọng quá khứ của tôi, nhưng chắc chắn không muốn người khác chen chân vào cái quá khứ đó. Tình yêu nàng dành cho tôi, rất mạnh mẽ, nếu không muốn nói là dữ dội. Đôi lúc nàng tỏ vẽ bất cần ở tôi- ở một vài chỗ đông- nhưng tôi thấy sâu thẳm trong mắt nàng là sự hoang mang gần như tuyệt vọng.
Nắng chấp chới sau vai nàng. Điều này làm tôi buồn rầu nhớ lại có thời tôi đã từng quay lưng lại với biển. Từng nghe bất hạnh vây quanh như sóng làm tôi không thể trưởng thành. Nơi đó còn có một tuổi thơ thường xuyên nghèo đói. Những bàn chân non yếu dẫm lên sỏi đá đường đêm và những ngọn đèn đêm lao xao nỗi buồn. Nhưng ký ức như vậy không hiện hình quá lâu, tôi nghe nàng nói:
“Mình làm gì cho hết ngày đây anh?”
“Anh tưởng em có chương trình rồi chứ?”
“Em muốn anh chở em đi Whole Foods mua một chai Three Wishes (tên một loại rượu vang giá 3 đồng một chai). “Nhà em hết cái gì uống rồi”
“Em thay đổi thói quen bao giờ vậy?”
“Gần đây. Cũng do anh bày chớ ai?”
Tôi nhớ có lần tôi đưa nàng vào chợ trong thành phố Austin, nơi chúng tôi ở. Lúc đó đang ngày chủ nhật đông đúc có vài nhân viên bày thức ăn chào mời khách. Họ làm công việc vừa chiêu đãi khách hàng, vừa quảng cáo cho tiệm. Tôi lấy thử một thức ăn và một thứ gì đó để uống đưa cho nàng. Vậy mà sau đó nàng mua chai rượu có tên như vậy. Bây giờ đổi thừa tôi bày vẽ.  
“Em không có chương trình gì hết. Em đang lấy Vacation và không có chủ đích. Em không muốn phải quanh quẩn trong gia đình ở đây. Mấy đứa em đang đi làm và chắc cũng không muốn chị nó quấy rầy”.
“Anh cũng không bận”
“Chúng ta sẽ đi ăn rồi sau đó anh đưa em ra biển. Em muốn thấy biển ở Cali như thế nào…” Nàng đề nghị.
“Biển cách đây hơi xa. Hay để ngày mai anh đưa em đi. Hôm nay không kịp rồi”.
Lúc ngồi trên xe tôi hỏi nàng:
“Nếu ai hỏi mối quan hệ của chúng ta như thế nào, thì anh phải nói sao?”
“Bà con đi”. Nàng đáp. “Dễ như vậy mà cũng không nghĩ ra”.
Tôi nhìn lại nàng. Nửa như cười mà không cười. Mắt nàng xoáy vào tim tôi và chưa gì tôi đã thấy đau buốt. Trong cái đầu của tôi bây giờ, tôi nghĩ một người đàn ông ngoài 60 chắc khó lòng tìm thấy cho mình một người yêu nhỏ hơn mình một con giáp. Và nếu may mắn có được, chưa chắc tôi đã hiểu hết về người đó. Có một sự cách biệt không lớn nhưng cũng không nhỏ để tôi bước vào một tình yêu non trẻ mà không vấp phải sự kháng cự của lý trí. Rồi một ngày nào đó tôi sẽ bị nàng nhấn chìm, không phải bằng biển khơi mà bằng nước mắt.

Khi tôi quen nàng, cả tôi và nàng đều không bị ràng buộc. Nhưng không phải vì vậy mà tôi có quyền phó thác tình yêu của mình cho sự may rủi. Một người đàn bà ngoài 40 sẽ rạch ròi và đôi khi họ nhận ra sắc đẹp của họ là chìa khóa để chinh phục. Và họ sẽ biết họ cần gì ở một người đàn ông, trước khi tìm kiếm cho mình một chỗ dựa.
“Đôi khi anh không biết anh có phải là một bờ vai để em ngã vào đó hay không?”
“Đúng quá đi chớ anh”.
Tôi nhìn nghiêng bên cạnh, nàng đang lim dim giống như buồn ngủ. Nhưng coi chừng. Đàng sau bờ môi phụng phịu kia là những cơn đia chấn mang màu sắc hồng đào. Nó sẽ san bằng những chướng ngại hay nuốt chững bình yên.
“Anh có yêu vợ mình không?” Đột nhiên nàng lên tiếng. Câu hỏi suýt làm tôi chao đảo. Xe vừa ra khỏi một exit. Con đường đang có nhiều lane thông thoát những màu xe vụt qua. Tôi len vào lane trong cùng để có thể vừa chạy vừa nhìn đường.
“Tại sao em nói vậy?”
“Vì em đọc những bài viết của anh. Có hình ảnh của chị Ng. trong đó”
“Nếu nói không thì không đúng. Nhưng không còn nhiều như ngày xưa”
“Ngày xưa? Nghe giống như đã mấy chục năm? Nàng xét nét.
Cho đến khi hai chúng tôi vào trong một quán cà phê Starbuck’s, sau khi rời tiệm ăn, nàng trở lại câu chuyện dang dở:
“Đâu phải chuyện ngày xưa? Mới vài năm thôi mà? Anh định làm người phụ bạc sớm vậy?”
“Phải nói làm sao cho em hiểu đây? Quả thật đã từng có một thời gian anh yêu vợ mình. Và rất buồn khi cô ấy qua đời”
“Xin lổi anh. Em vô tình không cố ý khơi dậy một vết thương”
“Nhiều khi anh nghĩ rằng có một người rất thân vừa đi xa. Họ không ở đâu đó mà đang ở một thế giới nào khác. Và anh không chịu được. Và anh phải cần có thời gian để quên. Nhưng rồi mới đây anh lại nghĩ rằng bên cạnh nỗi buồn còn ẩn dấu một mặt tích cực của đời sống. Nó không đến nỗi quá tệ để trở thành tuyệt vọng. Nó làm mình sống tốt hơn”.
Nàng bây giờ trở thành nghiêm trang, như chưa từng biết cười đùa trước đó. Cánh cửa quán mở ra đóng vào khi có khách. Ai đó đã để con chó ngồi trước sân, bên những chậu hoa màu rực rỡ. Nó đang chờ chủ nó. Đôi mắt vô tư nhìn quanh. Còn tôi?
Tôi thật sự không biết đời sống đang diễn ra có tốt hơn hay tệ hơn, khi tôi đầu tư tình cảm mình cho nàng. Tôi đang bỏ công việc làm ăn tại Austin để bay về Cali cùng nàng. Nàng nói lâu quá không về Cali thăm ba nàng và mấy đứa em. Trong khi tiệm nail mùa nầy vắng khách. Tôi vừa nói với nàng về một nỗi buồn và cuộc hôn nhân gẫy đổ thành sẹo. Gần mười năm tôi gậm nhấm nỗi buồn vừa muốn nguôi ngoai, bây giờ sắp chạm tay với nỗi buồn khác.
Thời tiết mùa này thật tuyệt. Giống như Đà lạt, nếu chúng ta đi trên đường chiều một mình. Hôm qua con gái tôi gọi phone báo tin. Tôi nhớ thời gian này cách đây 20 năm tôi vừa định cư. Mùa thu chớm gió khô bay vào phòng. Khu chung cư Santa Maria và những con lộ băng qua đường 183 mới vừa xây cầu. Tôi dậy sớm khoát áo len xuống nhà vì cơ thể chưa thích nghi với thời tiết. Vợ và con gái còn ngủ. Bờ cỏ ướt át sương đêm và gió đang vuốt ve những đóa hoa dại. Một chiếc xe buýt có in hàng chữ Baptist Church đậu nơi một chỗ trống chở tín đồ đi lễ ngày chủ nhật. Vài người Mỹ- thường là Mỹ da màu- áo Veston cà vạt và Kinh Thánh cầm trên tay. Tôi hỏi họ bằng một vốn liếng tiếng Anh vỡ lòng, về một nhà thờ Tin Lành Việt Nam, nhưng họ không biết. Và hình như hỏi tôi tại sao không đến thăm nhà thờ của họ? Tôi lắc đầu và đi bộ tìm một quán cà phê bên kia đường. Đó là một kỷ niệm nhỏ của ngày đầu tiên. Những ly cà phê cũng vỡ lòng trên đất nước tạm dung.
Đẩy ly cà phê có pha thêm Hazelnut về phía nàng, tôi hỏi:
“Làm thế nào để gia đình em, mấy đứa em biết rằng em đang có những ngày vui thật sự lành mạnh?”
“Lành mạnh là sao? “
Quỳnh ngây thơ hỏi lại.
“Là không có cầm tay, hôn hít và những lời tỏ tình”
“Em nói đi chơi với vợ chồng người bạn làm chung mà. Nhưng chắc có người không dám không lành mạnh?”
“Anh đang sắp nói những lời tình yêu đây. Nhưng không phải trên đầu môi chót lưỡi”. Tôi nói mà nhìn đăm đăm vào bàn tay của nàng. Lòng muốn hôn lên những ngón trắng muốt như chưa từng biết qua một số phận đau đớn. Những ngón tay ấm và tươi mới thanh xuân nhưng sao dội trong hồn tôi đau điếng?
Nàng cười. Nhưng ánh mắt xa xôi. Tôi không biết nàng thực sự tin vào lời tôi bao nhiêu phần trăm, nếu tôi nói rằng tôi rất yêu nàng. Tôi muốn nói rằng đời sống vẫn trôi đi nhưng tình yêu tôi dành cho nàng là có thực và đang tồn tại.
Tôi không biết đàng sau một dung nhan có bao nhiêu điều huyễn hoặc? Và sự im lặng đáng sợ của kỷ niệm có làm đóng băng trái tim nàng. Người đàn bà vừa đi qua một nỗi đau nào đó sẽ không cần sự lãng mạn. Bên cạnh tôi Quỳnh đang thể hiện nhan sắc của mình và tự tin đến nỗi nhìn nàng người ta nghĩ nàng khó lòng ngã dễ dàng vào một ai đó. Nhưng tôi vẫn trồng lòng tin trên một thửa đất đầy những gai góc, mơ hồ.
“Cám ơn”.
“Cám ơn về chuyện gì?”
“Dẫu sao anh cũng cám ơn vì em đã sinh ra trên đời này. Cho anh”
Đó là một thời gian rất đẹp khi tôi nói lên câu ấy.
“Đã lâu rồi không có ai nói với em những điều như vậy”.
Ngoài sân, con chó đã không còn. Nắng đậu xuống trên bậc thềm chạy dài nối liền quán cà phê với một nhà băng. Ngọn đèn ở ngã tư vừa sáng lên màu xanh. Những đời xe lao vội. Tôi không nghĩ nàng nói thật lòng. “Không ai nói với nàng những điều như vậy?”
Thời gian luôn có cách làm cho những nỗi đau trở nên có ích.

Khi tôi muốn tìm sự lãng quên về một cuộc tình buồn nhiều hơn vui, đầy trái ngang chằng chịt, tôi vô tình gặp nàng trong nhà thờ Tin Lành. Nàng đứng cạnh lối ra vào và chiếc áo đầm màu đen có dây cột trước bụng. Màu đen cũng tượng trưng cho sự buồn bã và tang chế. Sau này tôi mới biết nàng vừa thật sự chia tay với chồng. Chia tay theo nghĩa đen. Người đàn ông đi bên cạnh nàng đã nằm xuống mà không từng ao ước một hạnh phúc giản đơn. Ngoại trừ công việc ở sở làm và những ly rượu làm lai láng ngày cuối tuần. Đôi khi tôi góp nhặt những câu chuyện không đầu không đuôi từ nàng để làm nên toàn bộ bức tranh, trong đó nàng là vai chính. Những ký ức vì vậy cũng không tròn trịa ùa về- mà theo nàng như mới vừa hôm qua- như muối sát vào vết thương lòng, khiến nàng không chịu nỗi…
Và Quỳnh, từ nơi bố cục ấy, bước vào cuộc đời tôi. Cách đây gần một năm.

Đó là một buổi chiều không tròn trịa một giấc ngủ ngày. Trời vừa nắng ban sáng, bây giờ có mưa. Nàng xoay chiếc dù đen thành vòng tròn để giủ nước. Nơi chót cùng của tay cầm bằng nhựa bị mẻ một góc (tôi nhớ chiếc dù này tôi đưa cho nàng lâu rồi, quên trả lại cho tôi). Nó không đẹp nhưng ít ra cũng tiện lợi trong lúc này.
“Em vào được không?”
“Dĩ nhiên. Nhưng anh muốn biết cơn gió nào thổi tạt em đến đây?”
“Cơn gió nào hả?... Cơn gió dưới Downtown…” Nàng cười ngượng ngập. “Tiệm ế quá nên chủ cho về sớm”.
Nàng vuốt tóc trên trán và tôi thấy có vài giọt nước đọng nơi đó. Nàng quay lại bấm remote chiếc xe của nàng để khóa cửa. “Em định để xe qua đêm nên khóa lại cho chắc ăn”. Cách nàng quyết định sự việc giống như cách nàng từng quay lưng.
“May phước. Anh tính đi ra ngoài”
Tôi né qua một bên cho Quỳnh bước vào. Chiều hoàn toàn sẽ xuống vài phút nửa. Cây sồi ngoài sân vấn vương một chút mưa thầm thì. Tiếng thở nàng bên tai cơ hồ làm héo úa những chồi xanh. Những buổi chiều như vậy thật đẹp và tôi muốn nhìn rõ gương mặt nàng trong ánh sáng mờ nhạt. Và đôi môi run kiếm tìm một đôi môi run khác…
Tiếng đồng hồ thong thả góp những tiếng tích tắc vào cái thời gian nông nổi. Cùng cuộc đời đắng ngọt ngoài kia.
Có tiếng phone vang lên, trên màn hình hiện lên tên của một người bạn thân hồi còn đi học. Tôi đứng lên ra phòng ngoài để nghe, đồng thời điều chỉnh lại máy heat. Người bạn hỏi thăm sức khỏe và hỏi thăm công việc làm ăn lúc này ra sao. Tôi trả lời chung chung và khi trở vào phòng thấy Quỳnh đang nhìn vào Ipad của tôi.  Cuộc nói chuyện không bao lâu, nhưng đủ làm nên biến cố. Quỳnh ngồi đó. Một nửa cơ thể nàng bị lấp bởi bóng tối. Một nửa kia không đủ sáng để tôi hình dung những đường nét thánh thiện với hoang đàng.
“Em thấy không được vui.” Nàng nói mà tránh nhìn tôi.
“Lúc nào?”
“Có ai đó trên FB nhắn tin xa gần gì với anh. Và đọc thấy anh trả lời lại, ấm áp lắm”
“Chỉ bạn bè thôi mà”
“Bạn bè gì kỳ vậy?” Nó không bình thường dưới cái nhìn của em”.
Tôi tần ngần nhìn gương mặt tái xanh, không biết vì mưa lạnh hay trái tim nàng lạnh.
“Đó là những giấc mơ. Nó tròn trỉnh nhưng dù sao chỉ là giấc mơ”
“Những điều anh viết làm em rất thương tổn. Ước chi em đừng đọc chúng…”
“Văn chương mà em. Cho anh hư cấu chút đỉnh”
“Đó đâu phải là văn chương, mà là những tin nhắn. Và người ta có biết anh hư cấu hay không? Hay người ta sẽ đau lòng theo cảm nhận riêng của họ?”
“Em hãy nhìn sự việc thoáng hơn một chút”.
“Anh làm cho em oải. Mình có nên dừng lại ở đây không? Cái tình yêu này…”
Nàng đứng lên sửa soạn lại trang phục, trong khi tôi tìm trong tủ lạnh một cái gì đó để nàng uống cho hạ hỏa. Nàng ực một hơi ly nước. Nhưng vẫn không chịu nhìn tôi.
Nàng, người đàn bà yêu sự bình yên đã nghĩ mình không thể tắm mình trên một dòng sông dối trá.
Phải mất bao nhiêu thời gian để người ta có thể quay lưng với một thảm kịch mà không khóc? Và bao lâu để trở về với nơi chốn đã bắt đầu. Quỳnh không khóc. Nhưng tôi thấy khó lòng để trở lại cái thời mà tôi và nàng mới vừa khởi đầu.
“Em vừa nói với anh đó. Anh có chịu dừng lại ở đây hay là muốn em phải dừng lại?”
Bây giờ nàng mới nhìn thẳng vào mắt tôi. “Em để anh tự trả lời. Bây giờ em muốn về đây…”
Tôi ê ẩm vì những lời nói như roi quất. Không  phải mới vừa đây nàng đã định ở qua đêm sau khi khóa xe cẩn thận bên ngoài? Không phải tôi vừa nghe những tiếng mưa thầm thì trên tóc nàng và tiếng dép rơi nhẹ xuống sàn gỗ trong phòng? Mọi thứ đều có giới hạn và có cái giá của nó…

Chưa một lần tôi nghe lại tiếng phone của nàng. Gần một năm trôi qua từ buổi chiều hôm ấy. Nàng vẫn ở gần chỗ ở của tôi nhưng xa cách làm sao?
Tôi không biết bây giờ nàng như thế nào? Có buồn hay vui hơn? Nhưng riêng tôi thì không thể không nhớ nàng. Trong trái tim nàng có còn dành cho tôi một khoảng trống?
Nàng trở về với căn nhà bé nhỏ của riêng nàng. Chiếc cửa sổ mở ra với hành lang bên ngoài, bụi bậm vì chủ của nó đi làm tối ngày. Những giấc mơ xanh và những đêm trắng. Và những điều bí mật trong lòng. Những ngày rét mướt nàng ủ cơ thể không đủ ấm bằng chiếc chăn mỏng và nghe đêm trôi tuột vào tận bình minh. Chiếc ti vi nhấp nháy những hình ảnh suốt đêm vì nàng quên không tắt.
Còn tôi, tôi nhớ nàng và dáng nằm co như như một đứa trẻ trong nhà tôi. Và nhớ luôn cả nụ cười nàng cùng mái tóc tung sổ. Lao xao đêm đuổi theo ngày trống hoác. Những trụ điện chấp chới ánh đèn như màu mắt vô cảm dọi xuống đường.
Trong tủ lạnh của tôi còn một phần tư chiếc bánh kem của nàng ăn không hết. Hình như một lần kỷ niệm sinh nhật gần nhất. Có một đường xắn bằng nĩa trên chiếc bánh (vì nàng không đợi tôi đem dao tới) không ngay ngắn giống như vết cắn run rẩy của định mệnh. Một bản chải đánh răng màu hồng nơi phòng tắm (để phân biệt với màu xanh của tôi) và một lọ dầu tắm màu trứng gà hay một màu gì đó, tương tự. Chiếc nhản bên ngoài lọ ghi công thức pha chế gồm có sửa và Vanila. Một hủ muối. Và hộp kem còn mới. Mọi dấu vết đều làm đau lòng và ào ạt như tiếng mưa bay qua một mùa không ngủ.
Nghĩ cho cùng, không có một tình yêu nào không cần đến thử thách và sự tha thứ. Nhưng để chịu đựng điều này, bao nhiêu đời xe đã vượt qua nhau mà không kịp sáng lên ngọn đèn tín hiệu? Bao nhiêu kỷ niệm vừa rời nhau từ một bàn tay ấm áp?
Sẽ thật sự là điều buồn nhất, nếu không có ai cùng bước đi chậm đến cuối đường.
Sự tồn tại con đường nhờ những nụ hoa. Nhưng sự tồn tại của tình yêu nhờ những bài tình đau rát mặt. Hơn 60 tuổi tôi ngồi nghe buồn vui thân phận những bàn chân quá vảng những nụ hôn óng chuốt ngày thơ dại. Không có gì nhiều. Nhưng đủ để tôi tồn tại và ngồi vào bàn viết. Những tâm sự đi qua căn phòng đêm có cửa sổ lạnh mở ra bên ngoài. Khu công viên tối đen và tiếng còi tàu ngấu nghiến đi qua, thành phố mang một bình yên rất lạ.
Người ta có muôn ngàn lý lẻ vỗ về nhau về một khoảng trống của tình yêu. Và có cả ngàn cách để cho người đối diện biết rằng mình yêu họ như thế nào. Khi tôi không còn cảm thấy cuộc đời này hấp dẫn như ngày tôi ba mươi tuổi, tôi vẫn ao ước luôn được sống ồn ào bên cạnh nàng. Mỗi ngày được nhìn thấy nàng cười và nói những lời dù bâng quơ nhất. Màu môi của nàng luôn làm tôi ngỡ ngàng khi nhìn thấy, và luôn tương phản với màu trời xanh cao bên ngoài. Rồi khi tôi nhìn thấy như vậy, tôi biết tôi đã đánh mất đời mình vào trong số phận nàng. Đôi khi trong cuộc đời mình cần một ai đó. Rồi tôi 40 tuổi. Tôi để vuột sự lãng mạn để tìm kiếm cơm áo khi còn ở Việt Nam. Chiều Vũng Tàu cũng qua thật nhanh trên góc phố nào xa lắc. Ngày tôi 50, thấm mệt và đêm về ngủ vùi. Không nghe tiếng con sông đau lòng bị nhấn chìm trên một khúc quành. Chưa kịp chảy xuôi về biển. 60 tuổi. Giống như làn gió bay về nơi xa thẳm. Rất mênh mông. Ước vọng không còn thơm mùi tóc rối rít trên đường…

Khi mùa đông đi qua, thành phố trở thành tái xám. Nơi tôi ở bây giờ không còn những tàng cây xanh hay những bãi cỏ tràn đầy sinh lực. Cũng không có biển của quá khứ để nghe lời sóng trượt ngã vào những cơn say ướt mèm. Nhưng tôi vẫn muốn nhớ về điều đó vì sáng nay có nắng vừa ngây ngất trên vai nàng. Thì ra, trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi, sự cô đơn của đời sống sẽ lui bước nhường cho những nôn nả và cuồng nhiệt. Và nàng đứng đó, trước cửa nhà tôi. Bàn tay có những ngón thanh mảnh nhấn vào chuông cửa. Một tiếng, rồi hai tiếng. Rồi liên tục nóng nảy giống như tánh của nàng. Đó là buổi sáng nào không giống những buổi sáng tôi từng nghe cô đơn dội về. Qua vai nàng, con đường có chỗ vòng quanh co dẫn người ta trở lại đoạn đường đầu tiên và lạnh như chưa từng biết qua một mùa thu. Thậm chí một mùa hè cũng không.
Nàng đứng yên. Nụ cười như muốn xin lỗi- và mái tóc trùm kín trong trong chiếc nón liền với vai áo. Bao nhiêu đó cũng đủ làm tôi xiêu lòng. Nàng nói:
“Mình đi uống cà phê đi…”
“Ngay bây giờ?”
“Ngay bây giờ…”
Tôi quay trở vào và định bụng sẽ sửa soạn chỉ trong vài phút vì thời gian không có là bao. Nàng còn phải đi đến tiệm như mọi ngày. Hơi thở nàng phả trong phòng khách mang cái lạnh đặc khàn mới đem từ bên ngoài vào. Trong khi chờ tôi sửa soạn lại giây nhợ cần thiết dùng cho chiếc laptop đem theo, nàng săm soi những giấy má trên bàn làm việc. Những ngăn kệ hổn độn vì lười thu xếp, những hồ sơ và những bản thảo nghe ngóng một hơi người. Đâu đây, tiếng còi xe cứu thương vang động một góc đường, gần khu vực nhà bưu điện và một cửa hàng tạp hóa có tên là Walgreen. Nàng lơ đảng nhưng đôi mắt trong suốt một niềm hi vọng của một đứa trẻ. Đôi tay nàng cũng qua quít chạm nhẹ vài món đồ, như sợ làm kinh động một ngày bình yên. Rồi tôi thấy nàng cúi xuống nhặt lên một cái gì đó rơi ra từ một phong bì vàng úa:
“Ôi, làm sao anh có được cái này?”
Nàng cầm trên tay một tấm ảnh cũ không biết rõ chụp trong thời gian nào. Nhưng không gian thì tôi nhớ. Là bãi biển Long Beach gần khu vực Garden Grove. Khi chúng tôi về chơi ở California và người bạn đưa chúng tôi ra đó chụp hình.
Lúc đầu nàng không nhớ, nhưng dần dà nàng nhận ra. Một quá khứ hiện về và nàng nhìn đắm đuối, như thể nàng công chúa nhìn lại chiếc gương soi nhiệm mầu. Tôi cũng ngạc nhiên cùng với nàng.
Thời gian dễ chừng ngừng lại vì kể từ giây phút đó, tôi không nghe nàng thúc dục tôi ra khỏi nhà như lúc đầu. Bố cục của tấm ảnh đơn sơ và chỉ có nàng một mình. Sau lưng là biển xanh liền lạc với chân trời và bãi cát mênh mông một nỗi buồn nào không nhớ tên. Nắng soi mói trên tóc nàng. Trên chiếc áo lạnh sơ sài vừa mua ở một tiệm bán quần áo Việt Nam. Màu nắng có khả năng và thôi thúc tôi nhớ lại một vùng biển thời thơ dại, nơi bao la những tình đầu.
Người đàn bà vừa qua tuổi 40 hay vừa đến 40? Nhưng chắc chắn là còn nhiều năm tháng phì nhiêu và xanh tươi trước mặt. Vẫn chiếc áo thể thao hớn hở không ôm kín một mơ hồ.
Còn những cánh gió làm xô lệch mái tóc, như một dấu tích phờ phạc. Chiếc dây chuyền màu bạc tương phản với màu môi cong vút thèm khát một lời tình. Tôi chết điếng bên cạnh nàng.
Ôi phải chi tôi có đủ tài năng để đem đến cho nàng một tình yêu tràn ngập những vinh quang và những vòng nguyệt quế. Phải chi tôi có khả năng xây được một lâu đài không phải bằng cát biển mà bằng đá hoa cương?
Tôi định bụng sáng mai tôi sẽ ra Kinko’s copy lại tấm ảnh và phóng lớn treo ở tường. Người đàn bà hôm nay đang vừa qua tuổi 50. Nàng đang nhìn lại quá khứ mình và thư giản đi tới đi lui trong phòng. Đôi mày liền lạc một mùa xuân và tia nhìn như thách đố nghịch cảnh. Nàng sẽ hỏi tôi như thế này:
“Một người đàn ông muốn sống tốt phải nên như thế nào?”
Tôi chới với vì không chờ nghe một lời phán xét. Nhưng tôi vẫn phải dẫn nàng đi đến một đáp số, không thể quanh co thối thoát và lẫn tránh. Tôi trả lời:
“Cũng giống như em. Muốn sống tốt thì người đàn ông không chỉ nhìn lui lại phía sau mà phải biết nhìn về phía trước…”
Chắc nàng cũng không cần một ly cà phê ngoài kia khi thời gian không đủ cho cả hai tìm kiếm một mùa xuân giữa một thu phai hay một đông tàn. Tôi ve vuốt bàn tay ở không của nàng, tìm kiếm trên ngón áp út một vết hằn của vòng nhẩn. Không thấy.
“Nếu chưa ai nói với em một lời cầu hôn thì anh sẽ là người đầu tiên nói với em…”
“Có kèm theo chiếc nhẩn hay không?
“Có”. Tôi sôi nổi: “Anh sẽ mua tặng em một món quà tương xứng với em, bằng số tiền anh hiện có”
“Đâu phải mọi thứ đều có thể mua bằng tiền?” Nàng quay một vòng như một người đang khiêu vũ. Đúng hơn là hình ảnh nàng giống như một cánh lá tai thỏ đang bay lất phất trong không gian.
“Tiền không phải là tất cả… Nhưng ít ra nó cũng là phương cách tốt nhất để anh có thể biểu lộ được tấm lòng của mình…”
“Mình từng chia tay?”
“Nên anh muốn được tỏa sáng một lần trong đời”.
Nàng không nói thêm điều gì. Vì đang dụi đầu vào ngực tôi.
“Vết sẹo nào cũng đều giống nhau. Hãy sống tốt với nhau em nhé”.

Tôi đã nói với bạn chưa? Về cái đoạn cuối cùng đó. Nó chỉ là giấc mơ. Một giấc mơ thấy nàng trở về…
PNY

2015

Tuesday, August 4, 2015


ĐIỀU GIẢN DỊ
LÊ NGÂN
(bài từ FB)
 
 
 
 
 
 
 
Em gọi anh là điều giản dị
Năm tháng qua đi vẫn giữ trọn riêng mình
Giấc mơ nhỏ mang màu bông hoa cũ
Em đã giấu lòng vào nếp cánh ưu tư

Em thấy nhớ nhiều vào những ngày mưa
Thành phố ồn ào bỗng chiều nay im bặt
Bài hát ai vừa cất
Nghe chơi vơi
Chơi vơi...

Kỉ niệm tìm về như những cánh hoa rơi
Em tưởng tượng về một thời không thật
Nghĩ về một người đã từng thân thuộc nhất
Nghĩ về một đời khi tuổi trẻ xanh cây

Những ngày buồn giữa tháng bảy như mây
Cơn mưa mới cũ đổ đầy vào lòng phố
Góc công viên mình từng chờ ở đó
Không có em ngồi, không có anh qua...

Em nhớ về những thứ bảy rất xa
Chúng mình hòa vào lòng phố xá
Một thời với em, tình yêu là tất cả
Một thời với em... anh có lẽ quên rồi

Lại một ngày tháng bảy mưa rơi
Ít buồn vui và cũng không hò hẹn
Em giữa nhớ quên những ngày anh chẳng đến
Đôi dòng thơ như ngọn nến đợi đêm dài

Chúng mình bây giờ ai còn thuộc về ai?
(P2T)