Saturday, June 4, 2016

LỜI ĐÁ CUỘI
ĐÀO PHONG LAN





















Lòng đá cuội cũng mềm như nước mắt
Xếp trong veo như những tiếng thầm thì
Nằm im lắng bên bờ suối cạn
Đợi trượt dài theo mỗi bước chân đi

Em không biết
Thật mà
Em không biết
Đã yêu anh tự buổi mai nào
Chỉ thấy gió cồn cào mải miết
Những lá vàng xô dòng chảy xôn xao

Mà anh cũng hững hờ vô tình lắm
Vội yêu em rồi lại vội vàng xa
Mưa tháng Giêng còn chưa kịp ấm
Đã đầy trời gió lạnh tháng Ba

Đã hẹn nhau đi đầu non cuối bể
Lại lạc nhau giữa ngã ba đường
Sông quá rộng mà sao lòng quá hẹp
Trời bao la mà gió chật khu vườn…

Lời đá cuội rơi trong lòng suối cạn
Vang lên trong vòm lá một thanh âm
Tiếng đá vỡ
Trong veo
Đau đớn
Lời yêu chỉ nói một lần…
Đ.P.L
NHỚ AI
Tuyết Nguyễn


















Em giận hờn người ta mãi hay sao?
Biển nổi sóng mỗi hoàng hôn giận dữ
Đau bao nhiêu cũng dư thừa chẳng đủ
Kẻ đến muộn màng vai áo bạc phong sương

Di ảnh cũ của một thủa yêu thương
Người ấp ủ trong những hàng nước mắt
Kẻ đến sau lại âm thầm góp nhặt
Lòng muốn hỏi rằng... liệu quên được hay chưa?

Biển chiều nay bão nổi đổ cơn mưa
Khiến lòng anh cũng trăm ngàn ngọn sóng
Cửa hồn ai đã mở ra rồi đóng
Anh lạc bước đi vào rồi không thể đi ra

Chắc có điều khó nói giữa chúng ta
Dẫu người cũ đã bình yên giấc ngủ
Chỉ còn anh với nỗi niềm trú ngụ
Đến bao giờ em quên được người xưa?
T.N