Tuesday, November 17, 2015

bài tạ ơn một tình yêu

thơ
phạm ngũ yên













Bao nhiêu năm rồi mới thấy lại tình yêu
Khi mái tóc không như ngày xưa ấy
Một khoảnh khắc đôi bàn tay chạm lại
Cũng đủ làm tro nguội cháy bùng  lên

Em bên đường làm một tiếng mưa quen
Tạt anh ướt một góc đời mê muội
Con còng biển cứ mỗi ngày rượt đuổi
Một tiếng cười nghi hoặc phía sau lưng

Những con đường lãng mạn rất rưng rưng
Mặc năm tháng đi qua thời con gái
Cây bàng thả những trái bàng thơ dại
Chiều theo em chiều cũng tím không ngờ

Ở nơi nào em vẫn biển xanh xưa
Có nghe sóng vỗ hoài lên ký ức?
Một chút đêm đau một chút ngày hạnh phúc?
Một nơi nào em vẫn vậy, phòng không…?

Hãy ủ buồn cho chật một mênh mông
Cho sông chở phù sa làm mặn biển
Những cánh buồm ra đi không chịu về bến hẹn
Những lời chim rớt mãi một âm thừa

Vì cuộc đời không từng những cơn mưa
Không có cả những màu hoa đã nhạt
Nên gió mỏng đủ làm bay đi mất
Một lời yêu viết vội giữa trang đời

Đêm ngủ vùi nghe lạnh giọt mồ hôi
Trên khuôn ngực tái xanh ngày bão rớt
Gã đàn ông chưa trưởng thành bất chợt
Soi kính đời tìm sợi tóc… mười lăm!

Mùa thu này ghi xuống một xa xăm
Cái gì hôm qua mấy ai còn nhớ lại
Giữa những môi thơm là mắt thuyền ái ngại
Giữa ngây thơ là rỉ máu tim cười

Có những điều không thể nói bằng môi
Nên vô vọng một tình yêu trốn bắt
Một sáng mai nhìn lui một xế chiều ngây ngất
Mùa thu này tìm một lá xanh rơi…

Sân nhà ai cây sứ rụng hoa rồi
Ai ngóng đợi tiếng phone làm mất ngủ?
Sau niềm vui là nỗi buồn trú ngụ
Sau tiếng cười là tiếng khóc im im.

Tạ ơn đời và cũng tạ ơn em
Làm anh té trên những ngày cơm áo
Hạnh phúc mong manh giữa tháng ngày hư ảo
Còn hạnh phúc nào…
Đang chạm đến em không???

tháng 11 2015
PNY

No comments:

Post a Comment