phạm ngũ yên
Chưa bao giờ anh ngừng nghĩ về em…
Khi chúng ta ở “hai đầu nỗi nhớ” (*)Một cửa biển mênh mông một cánh buồm lo sợ
Biết làm sao để quay lại từ đầu?
Mình không còn son trẻ để yêu nhau
Cho tim đập một tình yêu mười tám!Trong giấc ngủ muộn màng hơi thở ấm
Nên sáng ngày nghe lạnh những chiêm bao…
Tháng giêng về sợi nắng trốn nơi nao?
Ngọn gió Tết trên hàng cây cũng TếtAnh ngồi nhớ một… mơ hồ… đã hết
Một tiếng cười và hai tiếng… Anh ơi!!!
Anh muốn về hôn lại giữa bờ môi
Đang dấu kín nhịp đời đi vội vãBằng chứng đó một tình yêu nghiệt ngã
Đôi lúc ngọt ngào và đôi lúc chua cay…
Dẫu bây giờ không nắm được bàn tay
Vẫn cảm nhận những đường gân máu chảyNghe rét mướt đuổi qua ngày tháng ấy
Dấu buồn vui câu trách móc ngọt ngào
Chẳng thể nào san sẻ được cho nhau
Chuyện của trái tim không đủ lời lý giảiChuyện những giấc mơ và những cuộc đời quá tải
Những trạm dừng và những chuyến xe qua?...
Phải làm sao ngăn nỗi nhớ như là…
Con sóng vỗ miệt mài lên quá khứCon hẻm cũ dẫn vào ngôi nhà mới
Cửa mở đón anh vào nhưng cũng… đuổi anh ra!!!
Sợi tóc mềm nơi xanh thẳm trời xa
Sao vẫn trói được đời nhau quá dễ?Từng ngắn vội nhưng cũng từng dâu bể
Thuở đầu tiên vừa mới đó … lâu rồi…
Biển vô tình (như em của anh ơi)
Đang đỏng đảnh qua những mùa thương nhớNơi anh ở bao ngày đông thiếu lửa
Nghĩ về em mà cũng ấm nguyên mùa…
Buổi sáng này ra quán cũ, lưa thưa
Tìm kiếm quẩn quanh một chỗ ngồi ít rétLy cà phê đen quên bỏ đường đắng nghét
Anh quậy đều …
… thương nhớ gởi về em…
(*) nhạc Phan Huỳnh Điểu
No comments:
Post a Comment