Saturday, March 18, 2017

nhớ gì đâu

thơ
phạm ngũ yên



Có ai gởi … Quỳnh… làm rạng rỡ chiều nay?
Ngợp giữa màu trăng là màu em thao thức
Quá khứ cong queo những giấc mơ đời thương tật
Em- người đàn bà - chưa biết khóc… vì ai?

Có người gởi buồn vào trong một sớm mai
Đến nỗi gió cũng giận hờn tiếc nhớ
Ngay cả lá không còn xanh, cứ ngỡ
Một mùa xuân đang đứng lại giữa chừng…

Người đàn ông già nhìn xuống một vết thương
Lòng tự hỏi buồn ở đâu nhiều vậy?
Năm tháng đi qua mỗi đoạn đường kinh hãi
Muốn nói dùm trái tim mà ướt át bao điều…

Hãy thắp trong lòng từng ngọn lửa thương yêu
Cho khoảng cách dù xa nhưng rất gần, em nhé
Để cửa biển xưa qua hết mùa dâu bể
Cùng những thương lòng đang hết cũ rồi sao…

Những cuộc tình chưa đủ nắng hanh hao
Nên những bờ vai chưa một lần tin cậy?
Từng giấc mơ non không nẩy mầm sống lại
Phía chân trời đồng lõa những cơn mưa…

Có một ngày ngồi đếm cuộc hơn thua
Quay mặt vào đâu cũng thấy toàn xui xẻo
Cơn giận vu vơ chém vào đêm lạnh lẽo
Hạnh phúc giật mình nghe cửa ập sau lưng

Nỗi buồn cộm lên hai góc đời dửng dưng
Không ngã vào nhau để môi làm cháy bỏng
Giường chiếu thênh thang một chỗ nằm trống rộng
Những vì sao đêm không bình thản nữa rồi…

Chỉ một lần… mà rớt mãi giọng cười tươi…
Đánh thức hồn anh giữa trưa chiều sáng tối…
Và nỗi nhớ trong nhau có về như gió thổi?
Có làm vui hừng hực những tim buồn…???

3 2017
PNY

No comments:

Post a Comment