Saturday, June 17, 2017


CHA , CÓ BAO GIỜ LÀ CŨ
TRỊNH SƠN

 
Tháng sáu bão về cây khế rụng kín sân
Mận cũng rụng trắng trong ngần hoa cánh vở
Tuổi thơ trôi qua bao lâu nay ùa về một thuở
Ngày con chập chửng xách vở đến trường Cha là người dắt bước đầu tiên.

Đường làng nhỏ, lớp học nhỏ còn nguyên mùi kỷ niệm
Mẫu giáo ê a, đọc theo cô cho cái miệng nó tròn
Mấy ngày đầu Cha chấp bước cho con
Rồi sau đó bận vùi nương rẫy con lon ton tự đến
Không lá, không mầm, không chồi... chỉ là mẫu giáo trường quê.

Chiều ra về, có những buổi chiều dài đến lê thê
Cha hứa đón nên con tin ngồi đợi
Con cú ăn đêm, lủi vào chiều chới với
Đêm xụp xuống rồi mà chẳng thấy Cha đâu!

Mím môi gọi, tiếng con vang xa lan khắp địa cầu
Thì mới thấy đầu đường Cha bước tới
Bóng Cha lom khom áo tơi còn chưa cởi
Con tự hiểu vụ mùa nên phấn khởi mà quên.

Nhớ những đường cày con dắt bò một bên
Vun những ụ khoai, vét sâu lòng rảnh mía
Nhớ những đêm mưa đèn soi bốn phía
Con ếch mập ù, con bì bỏm lội theo Cha.

Chẳng muốn nhớ làm chi ngày đó đã quá xa
Nhưng sao thỉnh thoảng nó cứ ứ đọng rồi lân la gợi nhớ
Ký ức cùng cha neo vào một thuở
Níu tuổi thơ nào trong vắt của con xưa.

Thời gian trôi, năm tháng cũ đâu còn
Lớp học cũ giờ cũng đỏ son màu ngói mới
Gò đất hôm nao, giờ là cả ngôi trường vời vợi
Rộng, cao, uy nghi... đi qua rơi kỷ niệm mất rồi!
Cha cũng đã xa tôi.
 
T.S
 

 

No comments:

Post a Comment