THƠ
PNY
PNY
1.
Ngực tháng giêng xuống đường
Cách xa nửa vòng trái đất
Em nắm oan khiên trong bàn tay chơn chất
Gởi về thế giới gần xa
Khói đạn cay che lấp trái tim già
Hơn ba mươi năm chưa một lần hấp hối
Sau lưng em những thân ngưòi đổ vội
Cuống cuồng tiếng súng mùa xuân
Góc công viên có viên đạn đồng
Không nổ
Như miếng kẹo giờ chia tay
Túi áo em những hoa nhài mới hái
Bên đường lạc mất tình nhân
Em cười với anh và khóc với anh
Gởi đến hân hoan những bước chân tù tội
Khi những lưỡi lê cúi đầu bối rối
Trước đứng lên đòi cơm áo cho mình
Thành phố nào vừa mới biết bình minh?
Quảng trưòng Le Cairo sáng nay hay giữa kênh đào
lộng lẩy?
(Nối liến từ đông sang tây)
Để tự do không còn khoảng cách
Để tự do như một điều ẩn dụ
Sáng ngời đôi mắt Nhân Sư (*)
Chuyến xe chở ngày về bình yên
Em xuống đường cất vang tiếng hát.
Sa mạc Sinai và mấy ngàn năm Kim Tự Tháp
Em ngở mình đứng giữa mùa xuân
Cả thế giới nhìn em thương tiếng cười nhân hậu
Thương ba mươi năm chưa từng chơi trốn bắt
Chưa từng “tháo mạng” nhìn quanh
Những bông tuyết mùa đông hay hoa nhài lấp lánh
Có phần em trong đó góp cho đời…
2.
Còn đất nước anh cũng nửa vòng trái đất
Mất dần biển đảo phù sa
Ngày xưa rừng vàng biển bạc
Bây giờ bùn đỏ bao la
Cô gái bán mình xa xứ,
Quê người riêng mảnh trăng hư
Những tiếng chim không tìm ra nhánh cũ
Tấm lòng Trưng Triệu, Quang Trung
Đêm thức trắng đọc Bình Ngô Đại Cáo
Hồn Cha- Ông nghe máu rượm bên trời
Mảnh đất nhỏ hơn bàn tay- (chữ S)
Ủ mầm bauxite xanh xao
Còn nguyên mối thù Mã Viện
Trụ đồng che cả ca dao
Đêm giao thừa
Cả nước đốt pháo bông
Mời đón ngàn năm Thăng Long
hay đón mời ô nhục?
Ba mươi sáu năm dài hơn giấc mộng
Gởi em ngọn gió hôn lên cuộc đời lớn rộng
Từ Tunisie, từ Ai Cập thổi về.
Những đói nghèo
Rời rụng trước mưa xuân
Đất nước anh có xa lộ Truờng Sơn
Cũng có nhịp cầu nối liền Đông Tây “hoành tráng”
Nhưng không nối đưọc lòng dân về với Đảng…
Vì sao?
Vì những đóa nhài ngăn ngắt hôm nay
Chưa tỏa hết mùi thơm ước vọng
Bão nhiệt đới vừa đi qua thành phố mỏng
80 chục triệu người thôi bám rễ đất đai
Mùa xuân của nơi kia, tháng một của nơi này.
Cách mạng nào cũng dấy lên từ bất công áp bức
Khi Bucarest, Varsova trở mình thổn thức
Thì Sàigòn, Hà Nội dững dưng…
3.
Những đóa nhài quê tôi lớn lên
(Mọc nhiều hơn tuổi trẻ)
Ai ngờ rụng sớm vườn xanh?
Anh không thể về gõ cửa ngày xanh
Để nhuộm lòng mình bằng một màu nắng lóe
Vì sao mỗi góc đời là mỗi miền dâu bể?
Chưa từng hạnh phúc bình yên?
Em đứng chờ gì khi những ngọn gió đêm
Thổi mù mịt hai cửa đời im khép?
Những tình ca luôn nói về cái đẹp
Nhưng còn cái xấu thì sao?
Mùa xuân này anh chờ đợi một cơ may
Đậu xuống Sàigòn Việt Nam như ngày Rùa thiêng gởi kiếm.
Ngày ấy dân tộc mình rất trẻ
Chưa từng biết chuyện lìa xa
Mỗi đất nước có một chiều dài và có một lịch sữ
Khi anh hiểu về em
Và em hiểu về đời thì lịch sữ đã sang trang
Nên những bước chân tái xám thời gian
Không qua hết chiều dài tổ quốc.
Nhưng núi có hồn thiêng và sông có hồn riêng
Để hơi thở tiền nhân thổi qua đời lẫm liệt.
Những tình ca luôn nói về cái thiện
Nhưng còn cái ác thì sao?
Ba mươi sáu năm dài hơn một giấc chiêm bao
Em xuống phố mang tấm lòng hối hả
Đòi lại áo cơm mà không đòi phép lạ
Đòi lại biển xưa cho cánh buồm đói lả
Mỗi ngày no gió trùng dương
Em, cô gái của thời nhiểu nhương
Bỗng phẩn nộ trước Sàigòn đau nhức
Thiên An với Ba Đình gần hơn gang tấc
Cùng ngang ngược bao nhiêu
Và thách thức bao nhiêu
Đồng loạt hẹn giờ sụp đỗ…
Để những đóa nhài mọc lên …
(*) Sphinx: Tương Nhân Sư giữa samac Aicập, biểu tượng cho nền văn hóa cổ
No comments:
Post a Comment