Thursday, February 13, 2014

Thư viết từ đường Heatherglen
VỀ MỘT GÓC ĐỜI,
Tặng Tím xưa…

Phạm Ngũ Yên
 
Tôi từng có một lần ra đi để không bao giờ trở về Bảo Lộc. Những góc phố ướt mưa vẫn nằm im không cựa mình trong ký ức. Tháng giêng rét mướt khóm dã quỳ hai bên đường. Tôi đi qua chiếc quán cà phê của tôi và nàng đã từng có thời ngồi với nhau. Chiếc quán khuya có màu đèn thoi thóp trên những mặt bàn hai chỗ ngồi. Bó cúc trắng nghẹn ngào nhô mình trên hành lang hẹp. Ðêm Bảo Lộc mơ hồ tiếng máy xe và những cụm khói đàng sau ống bô, như vệt sương vừa xa rời một cánh rừng nghiệt ngã.

Ðêm giao thừa trống trải một giấc mơ. Tôi đi qua một mùa rét tháng giêng nghe hơi thở mùa xuân ngỡ ngàng lên tuổi thơ, như năm nào tôi vào đời vẫn vậy.  Ðường phố mang một dáng vẻ quen thuộc. Nhưng nàng vừa rời khỏi tôi để mang trên vai một tình yêu khác. Người đàn bà nồng cháy một thời, như một vệt lửa trong lò, nhưng tình yêu vừa tắt ngúm.

Bên kia hồ Đồng Nai Thượng, ngôi nhà thủy tạ chìm trong sương. Những lan can vươn mình in bóng xuống mặt hồ, như níu kéo một lầm lỡ. Khu chợ Mới chưa kịp thức, còn ngái ngủ, nơi ghi xuống một quá khứ và tuổi thơ nàng ngày hai buổi đi học về. Màu áo len tím nhức nhối như sông buồn chảy trên hai nhánh đời nhân quả.

Quán cà phê đồng thời có bán cả kem, mang tên Anh Đào, nơi tôi ngồi đồng mỗi đêm, và con đường Tự Do bên ngoài chạy đụng tới trường học của nàng. Trường Nữ Trung Học. Ngày đó người ta mới vừa khánh thành bức tượng “Kinh Thượng Một Nhà” trước khuôn viên nhà Bưu Điện. Khu nhà tiền chế dùng làm trại gia binh trong chế độ cũ và hàng rào kẻm gai sơ sài, không nói lên một điều gì ngoại trừ nơi đó từng ẫn dấu một tấm lòng giản đơn của một người lính. Những trụ ăng teng cao vút tưởng chừng vói đụng những vì sao và hầm gác có tiếng ho khan của người lính già.

 Khi những ly cà phê chờ được đem ra, những đôi tình nhân đang ngồi bỗng muốn sát vào nhau. Có nghĩa là mùa đông đã đến bên ngoài. Có những dòng xe đi về hối hả. Có những chiếc áo phong phanh không ủ hết tình yêu dại khờ. Có những ngọn lữa trong mắt nhau không cần phải thắp.

Bài hát cũ, nghe quen và sáo mòn chạy đuổi từ bàn ghế, chỗ ngồi và quấn quít trên những tường vách mù tối. Bài ĐOẠN TUYỆT ngày đó sến không thể tả, không biết của ai, nhưng nghe riết rồi nhập tâm và thuộc lòng: “Một mai em có đi lấy chồng/ vòng tay ân ái thay hình bóng/ xác pháo tươi hồng như trái tim/ êm ái trao lòng tôi vết thương/ em biết chăng em?...”

Mùa xuân này tôi trở về Đà lạt. Qua Bảo Lộc và con hồ mang tên Đồng Nai Thượng. Nhìn lui lại Chợ Mới theo quán tính. Nhưng không thấy kịp hết vì cảnh vật lạ lẫm. Nhà Thủy tạ nhỏ vẫn còn.  Nhưng quán cà phê Anh Đào không thấy đâu. Buổi chiều mờ ảo những giá rét. Bốn mươi ba năm có một người xa Bảo Lộc trở về để thành khách lạ. Con tim muốn đào thoát ra khỏi lòng ngực để bay lại trên những nẽo đường, những góc phố. Hoa quỳ  vẫn nở vàng nhưng sắc màu đã  im nhạt và lời bài hát xưa nghe nghẹn từ lúc nào. Đàng sau những bão giông là một giấc mơ già nua. Đàng sau những lời hứa là bổn phận. Trong đó có gã thanh niên trượt chân ngã nhoài và người con gái sang sông không hề nhìn lại. Tiếng gió gõ nhịp và đuổi  theo bánh xe như những lời thủy chung. Tháng hai hối hả một màu son trên môi. Giọt cà phê nghe đắng chát nụ cười.

Cho đến bây giờ tôi mời vừa nhận ra một điều giản đơn là năm tháng rất dài và khó hiểu. Vì tình yêu không khả năng để giải thích cũng như kịp đi hết một chặng đường…

PNY

 

 

 

No comments:

Post a Comment