Friday, February 20, 2015


TRƯA BA MƯƠI TẾT
TTTN
Năm nay nhuần, những 13 tháng mới Tết, thế mà những ngày cuối tháng chạp vẫn … y như cũ, nghĩa là bận tối mắt bởi lo Tết!. Có thêm 30 ngày nữa cũng thế thôi vì những việc chuẩn bị cho 3 ngày đầu năm cũng chỉ bắt đầu từ ngày 23 đưa ông Táo. Có gì đâu, dưa hành, củ kiệu, dưa món thì đã lai rai xong rồi nhưng còn những món khác phải đến 28 Tết mới bắt tay thực hiện, có muốn sớm cũng không được Thế là dồn dập, dồn dập và chạy.  Trưa 30, chạy vội về Chùa có việc và đi tìm mấy sợi trầu bà treo lên mảng tường bị bỏ quên tôi có cớ đi vòng vòng ngắm phố xá và chợ hoa giờ cuối năm. Rời Chùa, thả  xuống con dốc nhỏ nhìn mấy bông hoa sứ lắt lay, rụng chơ vơ buồn thiu trên đường bỗng dưng nghe buồn làm sao. Một hoa sứ trắng bé nằm phơi mình dưới nắng trưa, chiếc bóng cũng nhỏ ngã dưới đường  hiu hắt, chợt nhớ có  một người bảo mấy mươi năm mới thấy lại hoa sứ nghe lòng rưng rưng muốn khóc. Có khi nào cũng như tôi bây giờ không nhỉ?
 
Con đường Hạ Long ôm vòng từ Bãi Trước ra Ô Quắn  vắng ngắt, những quán Café  cũng thưa thớt bóng người, vài chiếc xe vụt qua nhanh trên đường chở những người đi mua sắm trễ ôm những chậu cúc đại đóa, mai ghép vàng ươm như nắng, mua giờ nầy chắc hoa rẻ hơn tầm 24, 25 Tết. Trời Vũng Tàu đã bắt đầu nóng dần nên trưa trời nắng, biển đã xanh hơn, sóng nhè nhẹ vỗ bờ… những bọt nước trắng như đăng ten viền bờ cát thoai thoải dưới bầu trời xanh trong. Ở biển mấy mươi năm nhìn biển hoài, lúc dịu dàng, lúc cuồng nộ, sao tôi vẫn bị mê hoặc bởi biển, sóng và đá? Tôi vẫn thích ghi lại những khung ảnh quen thuộc với những cung bậc khác nhau của biển và nhìn mãi không chán mắt.. Bất chợt, thích thú bắt gặp một chú chim đang lang thang dưới bãi, chú chim gì tôi chịu chẳng biết tên, đang cô đơn, lầm lủi tìm tìm kiếm kiếm thức ăn (có lẽ?). Không bỏ qua, tôi để xe trên hè đường nhè nhẹ lần xuống bãi... cái máy mini “zoom” chả được là bao nhưng dù sao thì cái hình ảnh cô độc, lẻ loi, bé nhỏ kia cũng đã lọt vào tầm ngắm và cho tôi mấy tấm ảnh thật dễ thương mà cũng thật buồn.
Thế rồi để khỏi uổng công mò xuống bãi giữa trưa nắng cháy, biển khơi trước mắt lại khiến tôi mê mẫn và… hình ảnh một con thuyền nhỏ chòng chành ngoài khơi xa đập vào mắt tôi, thuyền chỉ có 1 người, hình như người ta đang chèo ra hàng đáy ngoài kia gỡ cá. Tự dưng tôi nghe lòng chùng xuống, giờ nầy nhà nhà , người người đang quây quần, vui cười râm ran bên mái nhà của mình chuẩn bị đón Xuân vẫn còn có người lặn lội ngoài khơi một mình tìm cái ăn như chú chim bé nhỏ kia ư? Tôi tần ngần trong nắng trưa dõi mắt theo bóng con thuyền bé đang nhấp nhô trên sóng nghe tâm mình cũng bồi hồi sóng nổi…

Phố trưa thật yên vắng , từ Bãi Trước tôi về ngang trường cũ, Nhà Thờ lớn im lìm, nhưng phía sau, đường Lý Thường Kiệt, Khu Nhà của UB Tỉnh vừa được dở bỏ bây giờ là khu vườn cây bán Tết, ôi sao vẫn còn nhiều hoa  quá, nào mai, nào cúc, hồng, tắc, rồi cả dưa hấu vẫn còn khá nhiều. Bây giờ đã hơn 12 giờ trưa ba mươi rồi còn gì. Người bán vẫn cố mời chào và người mua vẫn đang kì kèo ngã giá… Năm nay  thời tiết lạnh tưởng mai khó ra hoa mà giờ thì trổ nụ vàng ươm. Nắng gắt khiến người bán mệt mỏi nhưng vẫn phải cố phun sương cho mai … tỉnh táo trông thật tội nghiệp… Trên đường Nguyễn Thái Học cũng thế, mai , cúc, tắc và cả lan cũng còn đầy trên vỉa hè. Chẳng hiểu mấy hôm trước người ta bán làm sao chứ đến giờ nầy mà hoa vẫn còn khá nhiều, nhìn hoa phơi nắng cũng thấy thương mà cũng thật tội nghiệp cho người bán. Có những loại hoa khi chở xuống thì được nâng niu, chễm chệ thật oai , người bán nói giá cao ngất ngưỡng mới vài ba hôm, bây giờ thành rác mang đem bỏ, nhìn người ta chất những thân đào khô khốc lên xe mang đi vất mà tôi cũng còn thấy xót xa nói chi người bán…
Tìm được vài nhánh lá, mua thêm vài ba món lặt vặt còn thiếu mà cũng mất hai giờ đồng hồ. Một vòng trưa ba mươi Tết thấy Xuân về nhưng sao nghe lòng không vui nữa. Chỉ có mấy giờ đồng hồ mà trong mắt tôi chỉ toàn những hình ảnh chẳng hề mang lại cho lòng nỗi náo nức chờ Xuân. Bông hoa sứ trắng buồn, cánh chim côi, chiếc thuyền với bóng người đơn lẻ giữa đất trời tỉnh lặng. Buồn! Mà những chốn đông người, xôn xao cũng thấy Buồn. Hai nỗi buồn khác nhau nhưng đủ cho tôi thấy cuộc đời sao chông chênh quá… Lại thêm một lần Xuân đến nữa, thời gian làm phai màu tóc và thêm lắm nghĩ suy… Làm sao tìm thấy niềm vui thực sự, khi ta đang ở giữa chốn lao xao với biết bao chuyện  chẳng có chi là vui thực.

Đêm nay là đêm cuối cùng của năm. Một năm mới sẽ bắt đầu khi chuông đồng hồ lên tiếng gõ. Giao thừa đến, chia tay năm cũ, chia tay hết mọi buồn - thương- giận- ghét đã qua… Thêm 360 ngày sẽ đến. Buồn hay Vui  nào ai biết trước… lại cũng sẽ giận- ghét- buồn- thương? Mong sao Ngày bình yên và Đêm cũng bình yên!
30 tháng chạp Giáp Ngọ.
TTTN
 

No comments:

Post a Comment