Friday, September 18, 2015

tự tình khúc

 ghi từ FB
phạm ngũ yên











Tôi thương tôi buổi xa người
Tiếng mưa làm ướt tiếng cười xuân giêng
Một đời buồn giữa đông điên
Vẫn nghe tự trái tim hiền chói chan

Con đường qua những mênh mang
Tôi về qua những hành lang mõi nhừ
Con chim ngủ thiếp lâu rồi
Còn ai thao thức một lời trăm năm?

Cuộc tình cháy ngọn xa xăm
Trên trang ngực cũ tiếng thầm thì yêu
Người đi dài những cô liêu
Thời gian dài những cánh diều trở trăn

Mỗi ngày là một ăn năn
Mỗi ngày thêm một trầm luân mỗi ngày
Tình yêu như giấc mộng dài
Bốn mươi tuổi đã nghe đầy hư hao

Từ em những nụ cười chào
Từ em môi thắm ngã vào tóc xanh
Ngọn sầu đắm đuối qua nhanh
Cái tâm vô lượng cái tình vô chung

Môi cười lệ chảy bao dung
Vì tôi chưa biết dạ vâng cùng người…
1992 (?)

Bài thơ làm sau lúc mới định cư một vài năm gì đó. Một lần nghe đâu thi sĩ Hà Huyền Chi ở Washington tương đắc bài thơ vì chỉ một câu “cái tâm vô lượng cái tình vô chung”. Rồi bài thơ cũng đi vào quên lãng.


Tấm ảnh vừa mới chụp cách đây một tuần. Vẫn nơi quán cà phê quen vùng Great Hill. Buổi sáng còn mới mẻ mùa thu và tiếng chim cu đất rúc lên từng hồi dưới những cây sồi còn non yếu. Người bạn đời vừa rời chỗ ngồi để đứng lên. Dáng bâng khuâng như một thánh nữ giữa một chân trời xa lắc. Xâu chìa khóa đong đưa trong bàn tay, nàng nhìn xuống bước chân như nhìn xuống những buồn vui số phận. Tôi vừa chợt nhớ là quên đưa cho nàng tờ báo có đăng bài của tôi mà tôi mới vừa lấy ngoài chợ sáng nay. Nhưng khi nhìn lại, nàng đã biến khỏi chỗ đó.
 
Tôi ngồi lại uống tiếp ly cà phê dễ chừng nguội lạnh. Hơn hai mươi năm không còn làm thơ được vì làm thơ không còn hay- (nếu không muốn nói là quá tệ). Hơn hai mươi năm một mối tình loang lỗ. Một cây bàng già và một cành bông sứ cùng hiện về làm ngây ngất một thời thơ dại. Có điều khác nhau, là cả hai đều già đi… Và cả người viết lên tâm sự này, cũng già đi…

No comments:

Post a Comment