Friday, April 21, 2017

CHÙM TRUYỆN RẤT NGẮN CHO THÁNG TƯ ĐEN
KIM LOAN

1. Tuổi biết buồn
Ngày Sài Gòn đổi chủ, nó còn là đứa con nít hỉ mũi chưa sạch, thế nhưng thời cuộc đã cho nó những cảm nghiệm để nó phải… già trước tuổi!
Mấy ngày thủ đô hấp hối, nó cùng gia đình chạy loạn lên Ngã Bảy, chung cư Ngô Gia Tự, trú ngụ nhà bà con. Đêm đêm nó nghe mấy người lớn ra cửa hóng tiếng đại bác nổ, nhìn hoả châu rơi rồi bàn chuyện thời sự: Nó đã biết lo! Khi hàng ngàn sỹ quan, quân cán chính VNCH trình diện cải tạo, nhà nó cũng vắng đi hai người: Nó đã biết buồn! Khi tình hình chiến tranh nóng bỏng ở biên giới phía bắc và biên giới tây nam năm 1979, người anh 18 tuổi của nó vừa có giấy báo đậu đại học mà vẫn bị đi “nghĩa vụ quân sự”, gia đình cho anh đào ngũ để vượt biên, nhưng lại thất bại. Trong khi chờ đợi chuyến vượt biên sau, anh nó sống chui nhủi khắp miền Hậu Giang, thỉnh thoảng lẻn về thăm, nó và lũ trẻ con trong nhà, hễ thấy bóng dáng công an khu vực hay phường đội, là ba chân bốn cẳng chạy ngay về báo tin để anh nó leo lên lầu trốn trong mấy thùng quần áo cũ: Nó đã biết đau!


2. Bà già gân
Ở xóm của nó, từ đầu xóm đến cuối xóm, đa số nhà nào cũng có người đi vượt biên. Và không phải ai cũng may mắn đến bờ tự do, bởi nếu đếm số người “đi không về và cũng không bao giờ đến” ở xóm cũng cỡ hai chục mạng người, trong đó có cô bạn rất thân yêu của nó và một gia đình mất một lúc 6 người. Vậy mà người mẹ đau khổ ấy, được hàng xóm âu yếm tặng biệt danh là “Bà Già Gân”, đã vượt qua nỗi đau mất con, mất cháu, để tiếp tục đưa liên tiếp 3 người con đi thành công trong hai chuyến sau. Nhớ khi có người cản, Bà Già Gân tuyên bố: “Nếu xui xẻo chết dưới biển cũng còn hơn sống dưới chế độ Cộng Sản này!”. Nó bái phục Bà Già Gân và Sắc Sảo quá chừng!
(Bà Già Gân vừa qua đời năm ngoái, thọ 90 tuổi! Các con cháu bà đang định cư ở Nam California, rất thành công trên đường học vấn.)


3. Ông Thầy Giáo Hải Quân
Ông anh lớn của nó làm thầy giáo, cũng vì mê vượt biên năm lần bảy lượt, mất hộ khẩu, mất nghề nghiệp, vào tù, trắng tay. Ông anh này cũng nối tiếp tinh thần Bà Già Gân trong xóm, phát biểu: “Nếu bỏ xác ngoài biển thì đành chịu, chớ còn sống, còn đôi chân, là còn …vượt biên, đi hoài cũng tới, Trời không phụ lòng người!”. Quả thật, trong thời gian vô công rỗi nghề, anh ra chợ trời mua la bàn, mua sách cũ của Hải Quân VNCH, về nhà mày mò tập làm hoa tiêu, rồi được một người bạn từng ở tù chung giới thiệu cho một chủ tàu, cho anh đi miễn phí vì là …”hoa tiêu Hải Quân”. Trong chuyến đi, anh vận dụng mọi kiến thức đã học trên sách, cột chiếc khăn ở đuôi tàu xem hướng gió, vò viên giấy quăng ra xa theo chiều ngang con tàu, rồi xem đồng hồ, khi viên giấy đến khúc đuôi tàu, là hết bao lâu, rồi theo chiều dài con tàu và tính ra vận tốc của nó, đêm đêm nhìn ánh sao mà đi, ghi nhật ký hải hành … và may mắn tàu đi đúng hướng, đúng nơi lên bờ Malaysia. Vừa đến bờ, mọi người hì hụp vái lạy tạ ơn tứ phương, tiện thể quay qua vái lạy anh rối rít: “Cám ơn ông Hải Quân!”. Lúc đó anh mới cười hề hề…khai báo: “Tui là thầy giáo, chưa đi lính Hải Quân ngày nào hết á! Tui học lóm trên sách làm hoa tiêu, và đây là chuyến thực hành…đầu tiên của tui!”. Bà con tá hoả, la ầm ĩ: “ Té ra tụi tui là người thí mạng cho ông thực tập hả! Biết thế không đời nào tui leo lên tàu!” Nói xong, mọi người lại cười hớn hở, tha thứ cho anh: “Thôi, dù sao cũng cám ơn ông Hải Quân, í quên, ông Thầy Giáo, đã có công đưa cả tàu tới đất tự do!”


4.  Trái Tim Không Có Lỗi
Đi dạy nửa buổi, còn nửa buổi nó hay ra phụ chị nó bán quán cà phê trước mấy khu nhà máy quân đội đầu xóm. Trong đám khách, có anh chàng sỹ quan bộ đội, người Hà Nội, tốt nghiệp đại học Tổng Hợp bên Liên Xô, về nước vào quân đội, rồi được về nhà máy làm quản đốc phân xưởng. Nó biết anh sỹ quan thích nó, hay ngồi ở quán rất lâu nói chuyện thơ văn, có đôi lần mua sách tặng nó, và nói nhiều câu bày tỏ tình cảm. Nó tự hỏi, không biết anh ấy có biết lý lịch nhà nó là “nguỵ quân nguỵ quyền”, là “phản động”, đêm đêm chỉ khoái nghe lén đài BBC, VOA và “thì thầm bàn chuyện vượt biên”? Rồi chính nó đã chủ động nói thật: “Chúng mình sinh ra từ hai môi trường khác nhau, sẽ khó mà hoà hợp. Tuy nhiên, nếu anh không có bộ quần áo sỹ quan trên người, thì chúng ta có thể là bạn”. Một thời gian sau, anh ấy chuyển công tác đi nơi khác, thật xa!


Edmonton, Tháng Tư 2017
K.L


 

Thursday, April 20, 2017


Tháng Tư, Còn Đó Nỗi Buồn.

* thơ mhhoàilinhphương

 
Tưởng như mới hôm qua…
Saigon thân yêu quặn mình hấp hối
Từng đoàn xe T.54 của mắt người lơ láo,
Tự xưng “Giải Phóng Miền Nam“ tiến vào thành phố từ phía Hậu
Giang

Trong thảng thốt, bàng hoàng…
Những đám cháy mù trời..
Những bước chân trễ tràng của dân Nam vẫn cuống quít, xô nhau    
…trốn chạy

Vũ khí đã buông
Gươm thiêng đã gãy
Trời thì xa
Không còn đất dung thân.
Người trong ngục hình
Người khắp các trai giam
Người chết trên biển Đông
Người vùi thây trong rừng sâu, nước độc
Người ở lại..
Mẹ già ôm mặt khóc.
Vợ trông chồng, ngày trở về không biết đến bao lâu.
Đêm Saigon như huyệt lạnh, mộ sâu.
Chân rầm rập của bọn người lăm lăm lưỡi lê, mang băng tay đỏ..

Anh giải phóng ai?
Hay giải phóng chính anh
Miền Bắc hơn hai mươi năm đói khổ
Trong nhục hình, trong cải tạo đất đai.
Mỗi một phận người mà chiếc xe đạp là cả môt gia tài.
Đồng hồ “có cửa sổ, không người lái “, “cái đài “….
Là chuyện viễn mơ của … thiên đường cộng sản

42 năm sau…
Từ một đoạn đời.. phải xa lìa  quê cha, đất tổ...
Những mảnh đời ty nạn lưu lạc trên xứ người đã trở   
thành những tấm gương sáng chói…
Góp bàn tay với bè bạn năm châu.
Thì… ”đám người ôm chân đế quốc, chạy theo chút bơ thửa, sữa
cặn…” bị nguyền rủa thâm sâu…
Bỗng được ve vuốt, ngợi khen
“Khúc ruột ngàn dặm - một bộ phận không thể tách rời của nước
Việt-Nam,
từ giọng lưỡi bọn cầm quyền gian manh, xảo trá…

Dân miền Nam chúng tôi
Hiền hòa trên tất cả…
Nhưng trong tinh thần nhân bản, tự do, khai phóng
Chưa bao giờ biết quỳ lụy trước ngoại bang…
Cuộc chiến đấu của chúng tôi
Cho chính nghĩa
Như thời kỳ kiêu hùng của tổ tiên trong thuở hồng hoang…
Biết ngẩng cao đầu
Đứng thẳng làm người
Hy sinh trong danh dự.

Hãy cứ quỳ mọp đi.
Khúm núm làm đàn cừu:
“Thưa Ngài Tổng Thống Clinton,
Thưa Ngài Tổng Thống Obama,
Thưa Ngài Bí Thư, Chủ Tịch Nhân Dân Trung Quốc...”
Hèn với cường quyền
Nhưng ác thú với muôn dân
Bán nước cho Tàu
Để được vinh thân.
Làm tư bản đỏ.

Có chế độ nào như thế này không?
Hỡi người cùng chung da vàng, nhịp thở
Giòng Bến Hải đã thôi, không còn cách trở
Nhưng bức tường lòng chưa đổ được trong ta…
Nên tháng tư lại về.
Trong nước mắt xót xa…
Ngăn tiếng nấc,
Tiếng thơ ta vụt thành gươm, giáo sáng….

M.H.HOÀI- LINH-PHƯƠNG

Washington D.C - Viết cho 42 năm ngày quốc hận 30/04/1975.


 
 
 



 


Saturday, April 1, 2017


EM TRỞ  VỀ
(khuyết danh)

 



 
Em lại trở về đúng chiếc ghế đã ngồi
tuột cởi giày cho chân trần đỡ mỏi
nghe gió trong lòng hay gió mùa đang thổi
trút cạn cả rồi nắng hạn nứt khô môi…

Em trở về nghe kể chuyện buồn vui
ngẫm chuyện đời… con thạch sùng chách lưỡi
em đôi mươi… đôi mươi trên số tuổi
mà nỗi buồn nào đeo đuổi hẵn gấp mười!

Em nhìn những kẻ ngang qua đời rồi cười
tự hỏi người nào… người nào là tốt- xấu?
họ nhìn em… rồi không ai thèm nói
em lại hỏi mình… ngơ ngẩn hóa vô duyên!

Em lại viết thơ
lại mơ mộng hão huyền
ai cũng bảo thế… ừ rằng thì là thế
thử hỏi bây giờ biết tìm ai mà kể
mà chẳng trút vào thơ
mà chẳng giấu vào mơ?

Đôi chân trần rong ruổi những giấc mơ
còn đời thực làm chân mòn, chai sạn
những ngón chân son xướt trầy còn lận đận
giận sỏi đá mòn… giận sỏi đá trơn rêu!

Em lại trở về và khao khát tình yêu
như con chim nhỏ cuối chiều tìm nắng sót
tiếng hót khô khan trách than mình dại dột
chẳng thể tìm đâu hột nắng bỏ quên đời!
Khuyết danh
 

 

Saturday, March 18, 2017

nhớ gì đâu

thơ
phạm ngũ yên



Có ai gởi … Quỳnh… làm rạng rỡ chiều nay?
Ngợp giữa màu trăng là màu em thao thức
Quá khứ cong queo những giấc mơ đời thương tật
Em- người đàn bà - chưa biết khóc… vì ai?

Có người gởi buồn vào trong một sớm mai
Đến nỗi gió cũng giận hờn tiếc nhớ
Ngay cả lá không còn xanh, cứ ngỡ
Một mùa xuân đang đứng lại giữa chừng…

Người đàn ông già nhìn xuống một vết thương
Lòng tự hỏi buồn ở đâu nhiều vậy?
Năm tháng đi qua mỗi đoạn đường kinh hãi
Muốn nói dùm trái tim mà ướt át bao điều…

Hãy thắp trong lòng từng ngọn lửa thương yêu
Cho khoảng cách dù xa nhưng rất gần, em nhé
Để cửa biển xưa qua hết mùa dâu bể
Cùng những thương lòng đang hết cũ rồi sao…

Những cuộc tình chưa đủ nắng hanh hao
Nên những bờ vai chưa một lần tin cậy?
Từng giấc mơ non không nẩy mầm sống lại
Phía chân trời đồng lõa những cơn mưa…

Có một ngày ngồi đếm cuộc hơn thua
Quay mặt vào đâu cũng thấy toàn xui xẻo
Cơn giận vu vơ chém vào đêm lạnh lẽo
Hạnh phúc giật mình nghe cửa ập sau lưng

Nỗi buồn cộm lên hai góc đời dửng dưng
Không ngã vào nhau để môi làm cháy bỏng
Giường chiếu thênh thang một chỗ nằm trống rộng
Những vì sao đêm không bình thản nữa rồi…

Chỉ một lần… mà rớt mãi giọng cười tươi…
Đánh thức hồn anh giữa trưa chiều sáng tối…
Và nỗi nhớ trong nhau có về như gió thổi?
Có làm vui hừng hực những tim buồn…???

3 2017
PNY

Friday, March 17, 2017

chia tay rồi sao

văn
phạm ngũ yên


 

Tôi thích người đàn bà dứt khoát với quá khứ. Họ quay lưng lại với rách nát và nước mắt cũng từng rơi ướt gối.

Họ cũng đã thản nhiên đứng lên để nói không với nỗi buồn. Mạc Lan là một người như vậy.

………………

Cũng chẳng có gì xấu hổ khi phải làm một người đàn ông bị tình phụ. Đời sống này gắn kết với nhau bởi sự lựa chọn. Sự lựa chọn này tiếp nối những sự lựa chọn khác. Đúng sai vui buồn không quan trọng. Mà quan trọng là phải biết học cách sống với nó.

Mọi vết thương nào cũng đều sẽ lành, nhưng thời gian không giải quyết được vết sẹo trong tim,

Có những tình yêu già mấy mươi năm. Nhưng cũng có tình yêu mới mẻ.

Tôi sẽ nói cho các bạn biết làm sao tôi quen nàng. Và từ đó, tôi chia tay với nàng như thế nào.

Đó là thời điểm tôi theo Hùng về Việt Nam tham dự Chương trình Liên Hoan Phim và Nhiếp ảnh. Chủ đề mang tên “Cuộc Gặp Gỡ Từ Nửa Vòng Trái Đất”. Cái tên nghe dữ dội hi vọng thu hút nhiều thành phần và nhiều lứa tuổi trong nước. Mục đích chủ yếu của nhóm là Ra Mắt Phim kế đó là triễn lãm tranh và phát hành sách. Sau triển lãm là thời gian ở không và mạnh ai nấy tận dụng những ngày còn lại ở Việt Nam để vui chơi.

Sau tuần lễ chung cùng với những tác giả trong nhóm, Hùng còn tổ chức thêm 2 ngày ở Vũng Tàu. Vừa ra mắt bộ phim mới, vừa gặp lại những bạn học cũ. Tôi cũng nhân cơ hội này thăm lại nơi chốn từng giữ gìn và nuôi nấng tuổi thơ tôi một thời.

Một người bạn học chung lớp ngày xưa đã kiếm được cho Hùng một địa điểm vừa tiện nghi vừa ấm áp đủ để Hùng thực hiện chương trình của mình. Đó là một nhà hàng nằm gần Bãi Dâu, đối diện với chân Núi Lớn. Có cà phê, ăn uống và có nhạc sống những ngày cuối tuần.

Tôi nhớ ngày đầu tiên chương trình bị trễ gần một tiếng đồng hồ vì kẹt xe và trời mưa. Một tai nạn gần đó làm cảnh sát phải cô lập đường một thời gian và mọi phương tiện đi lại phải vòng qua hướng khác.

Trong sân vườn còn vẫn nhiều ghế trống. Phía trong là phòng để chiếu phim. Bên ngoài dùng cho tiếp tân và một sân khấu dùng để ca nhạc. Một tấm băng rôn ghi tên của bộ phim của Hùng- một cái tên không dính líu gì đến nghệ thuật: “Chúng Ta biết Gì về Hạnh Phúc?”. Một vài nét minh họa và giới thiệu chủ đề của tác phẩm. Câu bên dưới là Chào Mừng Quan Khách.

Trước mặt tiền nhà hàng, những cây cọ non Cypres bứng về từ miền California vươn mình cao hơn các khung cửa sổ một chút. Ngọn tỏa ra tròn trịa như những tán dù bum sùm. Bên dưới thân cọ khúc khủy những cành nhánh giống như hi vọng bị cắt cụt. Mùa này thường có mưa bất chợt nhưng đài truyền hình hôm qua thông báo là khô lạnh. Dẫu sao, người tổ chức chương trình cũng đã chu đáo che thêm những tấm bạt phòng khi thời tiết thay đổi bất chợt. Hai bên lối đi trồng những khóm hoa mười giờ, thỉnh thoảng vài cánh bướm sóng đôi bay trên những màu hoa hồng đậm như gợi lên một hạnh phúc hớn hở. Trong lúc chờ nghe tác giả cuốn phim có đôi lời về đứa con tinh thần- tôi được Hùng cho hay là -có thể- tôi sẽ thế chỗ cho người chơi Piano vắng mặt vào giờ chót. Tôi định tìm một thức gì uống cho “nóng máy” trước khi ngồi suốt đêm trước thùng đàn. Nhưng tôi không có cơ hội để bận bịu vì lúc tôi cầm chai Tiger trên tay, thì người đàn bà bước vào. Cái dáng vẻ vừa lơ đãng vừa ngại ngần làm sao. Chiếc áo sơ mi trắng có nút hai bên cánh tay để xăn lên cho tiện và chiếc quần tây màu đen rộng rất thời trang. Trông nàng khỏe mạnh tràn đầy. Tôi thấy tim mình rung lên bồi hồi những gió bấc.

Tôi vừa nghe tên nàng…

Người dẫn chương trình đang nói trong Micro… ”Chúng ta chào đón một phụ nữ rất quan trọng vừa đến kịp với chương trình đêm nay. Đó là Mạc Lan, một dương cầm thủ trứ danh đến từ thành phố Sài Gòn. Chỉ trong vài phút nữa, chúng ta sẽ được thưởng thức tài nghệ của cô, qua những tình khúc, những tấu khúc vang bóng một thời… Những tiếng nhạc rất sâu lắng, rất trí tuệ…”

Tôi tự dưng thấy khớp trước những lời giới thiệu đậm đà đồng thời biết mình không có cơ hội để chia sẻ vầng hào quang “đến từ Sài Gòn” kia, vì Mạc Lan đã không để mất một tí thời gian nào; nàng nhanh chóng ngồi xuống trước chiếc dương cầm đang mở nắp. Rồi không gian cũng được lấp đầy, được phủ kín khi những ngón tay trắng muốt của nàng chạm nhẹ lên mặt phím. Khởi đầu là “Khúc Giao Hưởng” của Schubert và kế đến là “Crying in the rain” của Howard Greenfield…

Đến khi Mạc Lan chuyển qua những bản nhạc có lời Việt như Ảo Ảnh, Ngăn Cách của Y Vân thì lác đác đã có vài cặp dìu nhau ra sàn nhảy.

Tôi bỏ đó ra ngồi ở sân sau. Nơi có một quầy ba làm bằng mây tre có mái che bằng lá dừa. Nơi đây yên tịnh chút đỉnh và tôi thích cái không khí khoáng đạt của đêm và ngửi được tiếng gió từ biển thổi vào đất liền. Dĩ nhiên là cũng lợi dụng lúc ngồi một mình để uống mà không ai dòm ngó. Thành phố lên đèn lúc nào và những chiếc xe vụt qua. Tiếng bánh xe khô mòn và tiếng kèn đắng chát. Con đường từ trong tối nhìn ra ngày xưa có tên là đường Quang Trung (?) đang héo úa màu đèn. Chạy song song là đường Trần Hưng Đạo. Không biết bây giờ đổi thành tên gì. Ngày xưa từng có những cây bàng già đứng nghe tiếng mùa về sau một ngày nước dâng. Những nhánh sông cũng lâu rồi không còn chạm biển. Thành phố quen thuộc của tôi đã cải trang thành một người tình quí phái, bởi vì ngay cả gió cũng thôi không còn vu vơ. Ngay cả mùa màng cũng vội vã…

Có những ranh giới mà khi người ta chạm tay vào, mọi sự sẽ trở thành hoang vu.

Cùng những lối về xa tít.

Không biết đến bao lâu và không biết tôi đã thưởng thức bao nhiêu chai Tiger ở quầy, nhưng lúc mà tôi cảm giác được mình la đà nhất là lúc tôi ngửi được mùi nước hoa từ bên cạnh. Nó che lấp phần nào mùi bia của tôi. Mạc Lan đứng tựa lưng vào quầy. Chiếc ví có quai choàng qua vai được tháo xuống để cạnh. Bàn tay có những màu son trau chuốt hết còn chạm trên phím đàn- đang gối đầu trên những đợi chờ. Những tự do màu biếc.

- Tại sao những người đàn ông quyến rũ lại không nói câu nào nhỉ?

Đó là câu nói đầu tiên tôi nghe từ miệng nàng. Giọng Hà Nội rất ngọt.

- Tôi đang định uống hết chai này rồi mới nói chuyện…

- Anh có thể mời em một thứ gì để uống hay không?

Mạc Lan nói.

- Được. Tôi nhìn nàng.

- Em đến thay cho Hùng để nói lời cám ơn anh đã ngồi yên nhìn em đang hành hạ cây đàn. Sorry…

- Không hề chi. Đó là chỗ của cô mà. Cô chơi đàn tuyệt quá.

- Anh Hùng cũng nói về anh tuyệt vời…

- Tôi với Hùng là bạn nên chắc có sự thiên vị…

- Còn anh có thiên vị em không?

- Chắc không rồi, đâu có ai hơi đâu làm những chuyện không cần thiết. Cô uống gì?

- Nước cam pha một chút rhum, nếu ở đây có??? Nàng nhìn quanh… “Có một số khách vào trong coi phim của anh Hùng rồi”.

- Cô là gì của Hùng?

- Mười năm trước là bạn gái.

- Bây giờ?

- Vẫn là bạn gái…

- Chúc mừng…

- Em chưa nói hết. Lời cầu hôn vừa đến nhưng cũng là lúc mà em không còn happy để làm bạn…

- Tại sao?

- Đâu có ai cầm giữ được mây trời…

- Giữa cô và Hùng, ai là mây trời?

- Đáng lẽ em không có mặt trong chương trình của Hùng hôm nay. Nàng không trả lời câu hỏi của tôi.

“Và cũng định không ngồi vào chỗ của anh nhưng giờ chót em lại đến… Ngay cả thành phố Vũng Tàu này…”

- Thành phố Vũng Tàu này sao?

- Vẫn luôn có nhiều cặp tình nhân đồng tính như ở Sài Gòn… Họ đang bám riết lấy Hùng.

Tôi nhìn vào mắt nàng và chợt hiểu. Dưới màu đèn đỏ xanh đuổi nhau trên trần, gò má nàng chợt trắng rồi chợt ửng hồng. Viền mắt màu xanh giống như một chân trời lặng lẽ.

- Những người đó họ có yêu nhau, thì chúng ta vẫn tôn trọng. Dẫu sao, vẫn là tình yêu…

- Nhưng em biết em khó lòng trồng lại một bông hoa trong khu vườn đã nát tan vì bão…

- Hãy lau nước mắt đi, em gái… Hãy nhặt những mảnh vỡ và làm lại từ đầu…

Có những hơi ấm làm nên tàn tro rớt xuống đời. Và có bao nhiêu người muốn làm người tình để nghe nhan sắc khóc?

- Em muốn trở vào trong vì chương trình còn dài. Nhưng muốn nghe anh đàn và em thì muốn hát… Trong khi tôi miễn cưỡng đứng lên thì Mạc Lan hỏi: “Bao giờ anh trở về Mỹ?”

- Hết tháng này.

- Anh có về lại Sài Gòn không?

- Chỉ về khi sắp có chuyến bay. Vả lại tôi chưa sống hết những ngày ở Vũng Tàu. Chưa ngồi hết những toa tàu nối liền những quá khứ.

- Điều đó chắc sẽ làm anh trẻ lại?

- Ừm. Những toa tàu chạy ngược về quá khứ của một ông già. Những tuổi thơ, những khuôn mặt quen thuộc, những mối tình chua xót bọt bèo… những tháng năm sách vở không ra gì…

- Có nhìn thấy em đứng bên dưới không?

- Làm sao thấy được? Cô mới vừa hiện ra thôi… Rồi Sài Gòn sẽ cuốn hút cô như ánh sáng cuốn hút mảnh trăng ngày.

- Đừng xưng tôi với em nữa, được không?

 

… Tôi nhớ khi đó, tôi ngưng đàn và Mạc Lan ngừng hát. Ly rượu tôi để trên nắp đàn và bây giờ cầm nó trên tay. Bàn ghế trống và sàn nhảy giống như một sân khấu về khuya. Không có tiếng vỗ tay cũng không có một đóa hoa nào tặng nàng.

Màu rượu óng ánh dưới màu đèn như mặt trời bị nhốt dưới đáy chai. Hay một biển chiều bị dấu sau một hốc san hô?

Đêm đã khuya. Nhưng thành phố vẫn còn thức. “Em hát cũng hay như đánh đàn”

- Cám ơn.

- Trái tim đang nói gì với em?

- Nó nói rằng đừng quay lưng lại với niềm vui đang có.

Sau khi tan chương trình, tôi đề nghị đưa nàng đi ngắm một vài con phố. Cuối một con đường vòng dẫn ra biển. Tôi nhớ cái thời tôi bỏ học để theo gái, chạy đuổi những bóng sắc. Những cô gái kiêu hãnh chỉ biết nhìn lên không biết nhìn xuống trong khi tôi thì cơ hàn.

Vài thân dừa chuyển động trong bóng tối giống như những tên cướp đêm. Một cửa tiệm bán đồ lưu niệm còn mở cửa. Hai ba quán cà phê và quán ăn đêm nằm liền sát nhau, những bàn ghế chiếm tràn lối đi. Họ mời mọc khách hàng suồng sã. Cách không xa nơi đó là bến đỗ của tàu cánh ngầm.

Nơi này ngày xưa chỉ có một quán cà phê chuyên bán cho dân đánh cá. Những khách ngồi co chân lên ghế và ngực áo không cài khuy, gương mặt lúc nào cũng đỏ au dưới ánh đèn. Mùi khô nướng, mùi cà phê và mùi gió biển trộn lẫn vào nhau thành một mùi lảng đãng làm ngất ngây bất cứ ai đang ngồi. Tự dưng tôi thấy tôi đang sống lùi lại mấy chục năm và Mạc Lan đi bên tôi cũng hóa thân thành một người khác. Giống như tôi, nàng đang đạp chân lên những viên gạch thời gian và lòng hồi hộp nghe trăn trở cùng tôi những chuyến ghe cào rời bến. Tôi vòng tay ôm lưng Mạc Lan. (Cái ôm chặt và ấm mà ngày xưa khi vào đời tôi chưa từng thực hiện với ai).

- Đừng làm như ông già vậy???

- Thì anh già rồi. Anh nghĩ chúng ta hôn nhau???

- Tại sao không bây giờ… và… luôn?

Nàng nói và ngước nhìn tôi. Lấp lánh giữa hai khóe mắt là hai vì sao đêm, hay là hai ngấn lệ mừng tủi?

Mùi nước hoa Friday phó sản từ Joy Forever của Jean Patou bay qua khứu giác ngỡ ngàng. Một vạt áo run dưới màu đèn đường mới đó đã bay lên như cánh diều bối rối…

 

Trong lúc tôi đang sửa chữa một bài nhạc và chuẩn bị cho một album để khi trở về Mỹ tôi phát hành. Tôi nghe tiếng đập cửa của nàng. Mơ hồ như tiếng mưa tạt vào cổ tích.

Từ một hành lang hẹp nhìn ra một góc đường xạm màu chiều (cũng gần chỗ nhà hàng hôm trước) tôi thấy nàng đơn sơ và mảnh mai như một chiếc lá tháng chạp. Nhan sắc nàng giống như một miêu nữ trong một bộ phim tôi từng xem. Nghĩa là đôi mắt xanh đến thu hút rã rời…

Im lặng một lúc lâu đến nỗi tôi nghe rõ tiếng trái tim của tôi và nàng cùng đập. Tiếng tíc tắc khoan thai của chiếc đồng hồ để trên bàn ngủ. … Cho đến khi nàng lấy cớ đỗ ập vào tôi.

Từ một thời khắc như vậy, tôi không biết mình sẽ viết xuống những note cuối như thế nào, trong khi trang giấy nhạc có kẻ sẵn dòng bay lây lất xuống sàn nhà lót bằng ván gỗ màu cánh dán. Không biết đôi chân nàng đi qua bao nhiêu chặng đường dài? Đã ngồi lại nơi nào để đến được nơi đây, và rồi đem hơi thở giận dữ hổn hển phả vào ngực tôi.

Thời gian nếu có chân đi, sẽ chạy đuổi theo những cánh gió bên ngoài. Tiếng người buôn bán, trả giá trì kéo trước nhà trọ có lúc trở nên ồn ào. Rồi tiếng máy xe tượng trưng cho sự hối hả của tuổi trẻ đang rượt đuổi nhau. Từng nhịp thời gian đồng nghĩa với hạnh phúc đang cộng lại chớ không phải trừ đi.

Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng như ta muốn. Cái gì có khởi đầu thì cũng có kết thúc, tình yêu cũng vậy thôi.

- Em về thôi.

- Em giống như ngọn lửa cháy rực rỡ… Tôi nói khi biết chắc sẽ không thuyết phục được nàng nán lại thêm một giây phút nào.

- Vì rực rỡ quá nên không tồn tại được lâu… Nàng trả lời.

- Anh nói chuyện với em thêm một chút nhé?

- Gì?

- Hãy ở lại đi. Chúng ta chỉ mới bắt đầu mà?

- Em không muốn trở về Sài gòn khi quá tối.

- Anh muốn đưa em một khúc đường.

- Khỏi cần. Anh hãy tự làm việc một mình và em sẽ về một mình …

- Có gì quá đáng hay không? Nếu anh tặng em một món quà?

Tôi đưa cho nàng một chiếc hộp, trong đó có một chiếc nhẫn… “Em không cần phải cám ơn anh”…

- Thứ gì có thể cầm lên được thì cũng bỏ xuống được. Nàng nhìn món quà đồng thời mở ra.

- Anh mua nó cho em chi?

- Không cần lý do…. Khi anh nhìn thấy nó trong cửa hàng, anh đã nghĩ nó thuộc về em.

- Em không muốn bị tổn thương. Cũng không muốn làm tổn thương anh…

- Cuộc sống rất ngắn ngủi và khó khăn, đừng quan tâm đến nó. Hãy để anh tự hào về em… Anh cũng đâu muốn làm tổn thương em.

- Có người từng nói với em như vậy? Đừng bắt em ảo tưởng về một lời hứa của một người đàn ông. Họ là những sinh vật cả thèm mau chán…

- Hãy hiểu đàn ông, trước khi biến họ là đàn ông…

- Hùng nói với em là hai ngày nữa Hùng về lại Mỹ. Điều đó cũng khó khăn với em cũng như với Hùng… Em đã bỏ ra 10 năm để vun trồng những cảm xúc.

- Tình yêu là thứ duy nhứt cứu rỗi nhân loại. Hùng có biết đã đánh rơi một hạnh phúc khi hết làm bạn với em không?

- Không rõ. Nhưng Hùng từng cho em sức mạnh để sống. Và những trải nghiệm không phải bình thường.

……………….

 

Không ai có thể sửa chữa lỗi lầm giùm cho người khác…

Từ lúc 3 giờ chiều Hùng đến chỗ tôi ở. Tôi đưa Hùng xuống ngồi ở quán cà phê. Không kịp kêu thứ gì thì Hùng đã vô đề:

- Mạc Lan đâu?

- Không biết. Sao?

- Mạc Lan vừa từ chối lời cầu hôn với mình và nói với mình sẽ ghé qua chỗ của bạn.

- Hùng có hỏi là tại sao không?

- Có nhiều thứ. Nhưng mình nghĩ trong đó bạn là nguyên nhân chính

- Tôi không thích là nguyên nhân. Và cũng không muốn đổ lỗi cho tình yêu.

- Không ai thích như vậy cả. Nhưng chúng ta là đàn ông nên mình đến nói cho bạn biết chúng ta nên ngừng là bạn với nhau… Và rất lâu, mình sẽ không muốn thấy bạn.

- Tôi cũng rất tiếc, và cám ơn đã có thời gian dài mình là bằng hữu của nhau…

- Chớ không phải lời cám ơn của một người đến sau về cái chia tay của người đến trước?

- Cuộc đời, ngắn hay dài là do mình tự quyết. Đừng làm mình đau thêm khi hạnh phúc đã tuột rơi. Đâu có ai đã biết gì về Hạnh phúc? Chẳng phải đó là cái tựa khi Ra Mắt bộ phim của Hùng?

- Mình không chắc là mình biết về nó.

- Nhưng tôi biết. Và có kinh nghiệm thế này, là đối với đàn ông chúng ta, thêm một cuộc tình là thêm một chiến tích. Nhưng lại là vũng lầy đối với đàn bà khi đã bước qua…

……………………..

 

Những ngày sau tôi trả phòng trọ để về Sài Gòn. Vì cái không khí ngột ngạt như thiếu vắng một điều gì. Tôi vẫn chưa đi hết những con đường, những góc phố mà khi mới về định sẽ đi. Những tàn cây xanh mơn chắc gì không thành xa lạ?

Buổi sáng tôi mới vừa từ hãng hàng không trên đường Lê Duẫn trở về. Tôi ra để check lại chuyến bay. Không có gì thay đổi.

Lúc ngồi trong phòng chờ gặp nhân viên trực tôi đọc thấy tin nhắn của nàng: “Hùng lại ngỏ lời cầu hôn với em nữa. Em phải làm sao đây? Hãy nói cho em biết suy nghĩ của anh trước khi mọi chuyện trở nên bế tắc”.

Phải mất một lúc lâu, viết xuống rồi xóa, rồi viết, cuối cùng tôi Send đi: “Em có toàn quyền quyết định mà. Ngay cả quyết định là không yêu anh. Nhưng anh vẫn yêu em…”

Nàng đáp: “Người đàn bà chỉ an phận khi gặp người khiến bản thân tình nguyện buông xuống kiêu ngạo… (Câu này nghe quen quen) Sự cô đơn không đáng sợ mà chỉ sợ khi phải vội vã nắm tay một người…”

Sau đó thì tin nhắn khác: “Em đang đứng ở dưới chỗ anh ở đây.”

Tôi khoác vội chiếc áo và nhìn sơ qua gương. Một khuôn mặt râu ria trong đó nhìn ra. Buổi tối Sài Gòn se lạnh vì ảnh hưởng cái lạnh thổi xuống từ Đà lạt mấy ngày nay. Tôi đón nàng ở chân thang máy. Tôi nhìn trân trân vào nàng. Không có cái dáng vẻ mạnh mẽ lúc ngồi trước dương cầm. Cũng không có vẻ thu hút rã rời nơi buổi chiều ở Vũng Tàu. Chiếc áo đầm màu boọc đô xòe ra trên mỗi bước chân. Màu đỏ của chiếc áo len khoát hờ giống như một đóm lửa.

- …….

- Sao anh kiệm lời thế?

- Hạnh phúc hay bất hạnh đều giống nhau. Nó không chịu nói…

Nàng bật cười. Nụ cười không có vẻ gì là vui thỏa.

- Ta nói chuyện với nhau một chút nhé? Nàng nói khi cùng theo tôi trở lên phòng.

- Nói đi…

- Sao anh phải trốn em?

- Anh hiểu ra mọi thứ và đáng lẽ không nên xen vào tình yêu của em và Hùng…

- Anh không còn yêu em?

- Vẫn còn… Nhưng anh không muốn em yêu một người mà lại nghĩ về người khác…

- Tại sao? Trong khi em rũ bỏ và chờ đợi 10 năm để yêu một người mới chưa đầy 1 năm? Thậm chí chỉ một ngày???

- Không phải chuyện thời gian.

- Vậy chuyện gì?

- Tại sao em nhắn tin cho anh nếu em chưa chuẩn bị chia tay. Thậm chí còn chuẩn bị nhận lời cầu hôn với Hùng?

- Em không muốn anh phải cô độc…

- Ngộ chưa?

- Nhưng sau tin nhắn với anh em lại nghĩ khác. Không phải là em đón nhận lời cầu hôn của Hùng… Vì chuyện này chưa xảy ra. Ngay cả lời cầu hôn của anh nếu có cũng không…

- Điều đó có nghĩa gì?

- Điều em muốn chỉ là tình nhân của anh. Em đã có cuộc sống ổn định mười năm, nơi này. Em cũng đã bỏ ra mười năm để chăm sóc những ham muốn của mình. Bây giờ, em không còn cảm giác cô đơn nữa, em cảm thấy bình thường. Những cảm giác trước đây, dù với anh hay với Hùng, đều không thật.

- Với anh, thật là khó khăn khi nghe em nói…

- ……..

- Có một lần em nói là em không có hẹn hò với ai, nhưng hình như là có.

- Em có hẹn với một người, nhưng giờ không cần thiết.

- Câu hỏi là tại sao em không còn yêu anh nữa?

- Anh có bao giờ yêu em đủ chưa?

- Vẫn. Vì nếu không thì anh đã không xuống gặp em.

Những giọt nước mắt bao giờ cũng không chảy một mình. Như một nỗi buồn. Và nỗi buồn này lăn trên những nỗi buồn khác.

Nàng đi tới đi lui quanh vuông phòng. Tiếng máy lạnh chạy nhẹ và không cần thiết vì bên ngoài đang lạnh. Hai chiếc gối sóng đôi như hai chiếc bánh sinh nhật màu mè đặt ngay ngắn trên chiếc nệm trắng tinh. Ti Vi có hình nhưng không nghe tiếng nói. Ánh sáng hắt lên tường những chờ mong lửa cháy.

- Có những cuộc tình sẽ câm nín như chiếc màn hình này. Nhưng em thì lúc nào cũng hoàn hảo.

- Em rất thích sự yên tĩnh trong căn phòng này. Nó làm em tự tin dù em đang yếu đuối.

- Liệu em có tìm thấy tình yêu đích thực của mình, trong hoàn cảnh anh đã có nơi chốn?

- Không hề.

Nàng ngồi xuống cạnh giường.

- Em không biết là em đẹp như thế nào đâu?

- Và?

- Chúng ta sinh ra là để cho nhau…

- Và chúng ta đáng được hạnh phúc?

Mạc Lan đắn đo những ngón tay trên những khuy áo của tôi. Giống như nàng đang dò dẫm trên những phím đàn. Nhưng mắt nàng tránh không nhìn tôi. Nàng nói:

- Em không thích lãng phí.

Tôi với tay tắt bớt ngọn điện trên trần. Một cái. Hai cái và cuối cùng là vệt sáng rất nhẹ, như sương mù vắt ngang một con đường. Đủ để tôi thấy khuôn ngực nàng và chiếc cổ trắng thơ ngây. Nàng tháo hai hột bẹt hai bên tai và nằm xuống…

Người ta nói tình yêu bắt đầu bằng những cái hôn và kết thúc bằng những cái hôn.

………….

Nàng nói chia tay và rời xa tôi.

- Chúng ta kết thúc và chia tay rồi sao?

- Ừm. Em phải đi…

- Tự chăm sóc bản thân nhé.

Không biết tại sao tôi lại thốt lên như vậy.

Mạc Lan không trả lời… và… hết chuyện.

Tôi kêu một chiếc Taxi đến đón nàng. Khi xe đến, nàng vượt qua tôi, không quay đầu. Bỏ phía sau tôi đôi mắt tròn đen. Nụ cười tinh khôi thơ dại. Đâu rồi? Trong khi tôi mở cửa xe cho nàng bước lên, nàng khóc…

Tháng 2 2017
PNY