Friday, April 21, 2017

CHÙM TRUYỆN RẤT NGẮN CHO THÁNG TƯ ĐEN
KIM LOAN

1. Tuổi biết buồn
Ngày Sài Gòn đổi chủ, nó còn là đứa con nít hỉ mũi chưa sạch, thế nhưng thời cuộc đã cho nó những cảm nghiệm để nó phải… già trước tuổi!
Mấy ngày thủ đô hấp hối, nó cùng gia đình chạy loạn lên Ngã Bảy, chung cư Ngô Gia Tự, trú ngụ nhà bà con. Đêm đêm nó nghe mấy người lớn ra cửa hóng tiếng đại bác nổ, nhìn hoả châu rơi rồi bàn chuyện thời sự: Nó đã biết lo! Khi hàng ngàn sỹ quan, quân cán chính VNCH trình diện cải tạo, nhà nó cũng vắng đi hai người: Nó đã biết buồn! Khi tình hình chiến tranh nóng bỏng ở biên giới phía bắc và biên giới tây nam năm 1979, người anh 18 tuổi của nó vừa có giấy báo đậu đại học mà vẫn bị đi “nghĩa vụ quân sự”, gia đình cho anh đào ngũ để vượt biên, nhưng lại thất bại. Trong khi chờ đợi chuyến vượt biên sau, anh nó sống chui nhủi khắp miền Hậu Giang, thỉnh thoảng lẻn về thăm, nó và lũ trẻ con trong nhà, hễ thấy bóng dáng công an khu vực hay phường đội, là ba chân bốn cẳng chạy ngay về báo tin để anh nó leo lên lầu trốn trong mấy thùng quần áo cũ: Nó đã biết đau!


2. Bà già gân
Ở xóm của nó, từ đầu xóm đến cuối xóm, đa số nhà nào cũng có người đi vượt biên. Và không phải ai cũng may mắn đến bờ tự do, bởi nếu đếm số người “đi không về và cũng không bao giờ đến” ở xóm cũng cỡ hai chục mạng người, trong đó có cô bạn rất thân yêu của nó và một gia đình mất một lúc 6 người. Vậy mà người mẹ đau khổ ấy, được hàng xóm âu yếm tặng biệt danh là “Bà Già Gân”, đã vượt qua nỗi đau mất con, mất cháu, để tiếp tục đưa liên tiếp 3 người con đi thành công trong hai chuyến sau. Nhớ khi có người cản, Bà Già Gân tuyên bố: “Nếu xui xẻo chết dưới biển cũng còn hơn sống dưới chế độ Cộng Sản này!”. Nó bái phục Bà Già Gân và Sắc Sảo quá chừng!
(Bà Già Gân vừa qua đời năm ngoái, thọ 90 tuổi! Các con cháu bà đang định cư ở Nam California, rất thành công trên đường học vấn.)


3. Ông Thầy Giáo Hải Quân
Ông anh lớn của nó làm thầy giáo, cũng vì mê vượt biên năm lần bảy lượt, mất hộ khẩu, mất nghề nghiệp, vào tù, trắng tay. Ông anh này cũng nối tiếp tinh thần Bà Già Gân trong xóm, phát biểu: “Nếu bỏ xác ngoài biển thì đành chịu, chớ còn sống, còn đôi chân, là còn …vượt biên, đi hoài cũng tới, Trời không phụ lòng người!”. Quả thật, trong thời gian vô công rỗi nghề, anh ra chợ trời mua la bàn, mua sách cũ của Hải Quân VNCH, về nhà mày mò tập làm hoa tiêu, rồi được một người bạn từng ở tù chung giới thiệu cho một chủ tàu, cho anh đi miễn phí vì là …”hoa tiêu Hải Quân”. Trong chuyến đi, anh vận dụng mọi kiến thức đã học trên sách, cột chiếc khăn ở đuôi tàu xem hướng gió, vò viên giấy quăng ra xa theo chiều ngang con tàu, rồi xem đồng hồ, khi viên giấy đến khúc đuôi tàu, là hết bao lâu, rồi theo chiều dài con tàu và tính ra vận tốc của nó, đêm đêm nhìn ánh sao mà đi, ghi nhật ký hải hành … và may mắn tàu đi đúng hướng, đúng nơi lên bờ Malaysia. Vừa đến bờ, mọi người hì hụp vái lạy tạ ơn tứ phương, tiện thể quay qua vái lạy anh rối rít: “Cám ơn ông Hải Quân!”. Lúc đó anh mới cười hề hề…khai báo: “Tui là thầy giáo, chưa đi lính Hải Quân ngày nào hết á! Tui học lóm trên sách làm hoa tiêu, và đây là chuyến thực hành…đầu tiên của tui!”. Bà con tá hoả, la ầm ĩ: “ Té ra tụi tui là người thí mạng cho ông thực tập hả! Biết thế không đời nào tui leo lên tàu!” Nói xong, mọi người lại cười hớn hở, tha thứ cho anh: “Thôi, dù sao cũng cám ơn ông Hải Quân, í quên, ông Thầy Giáo, đã có công đưa cả tàu tới đất tự do!”


4.  Trái Tim Không Có Lỗi
Đi dạy nửa buổi, còn nửa buổi nó hay ra phụ chị nó bán quán cà phê trước mấy khu nhà máy quân đội đầu xóm. Trong đám khách, có anh chàng sỹ quan bộ đội, người Hà Nội, tốt nghiệp đại học Tổng Hợp bên Liên Xô, về nước vào quân đội, rồi được về nhà máy làm quản đốc phân xưởng. Nó biết anh sỹ quan thích nó, hay ngồi ở quán rất lâu nói chuyện thơ văn, có đôi lần mua sách tặng nó, và nói nhiều câu bày tỏ tình cảm. Nó tự hỏi, không biết anh ấy có biết lý lịch nhà nó là “nguỵ quân nguỵ quyền”, là “phản động”, đêm đêm chỉ khoái nghe lén đài BBC, VOA và “thì thầm bàn chuyện vượt biên”? Rồi chính nó đã chủ động nói thật: “Chúng mình sinh ra từ hai môi trường khác nhau, sẽ khó mà hoà hợp. Tuy nhiên, nếu anh không có bộ quần áo sỹ quan trên người, thì chúng ta có thể là bạn”. Một thời gian sau, anh ấy chuyển công tác đi nơi khác, thật xa!


Edmonton, Tháng Tư 2017
K.L


 

No comments:

Post a Comment