Thursday, February 27, 2014


VỀ YÊU HOA MỘC LAN

Sean Bảo

 











Trong cuốn phim kinh điển Cuốn Theo Chiều Gió, chắc bạn không quên hình ảnh của Scarlett O’hara một cô gái miền Nam đầy sức mạnh, phải tìm mọi cách để sống sót qua chiến tranh và vượt lên cuộc sống khó khăn trong thời hậu chiến. Và chàng Clark Gable vai Rhett Butler, một tay giang hồ pha trộn quý tộc, đẹp trai hào hoa với hàng ria mép đểu cáng. Anh chàng Rhett này đã nói một câu trứ danh: "Frankly, my dear, I don't give a damn." (Thật lòng mà nói, em yêu ạ, anh cũng cóc cần quan tâm.) Lời nói này được bật ra trong đoạn cuối của bộ phim khi Scarlett hỏi Rhett: "Em sẽ đi đâu? Em sẽ làm gì?" nếu Rhett bỏ cô.

Cũng ở một đoạn đối thoại khác khi Scarlett  nhìn thấy sự giả dối khôn ngoan, cái phù phiếm hào hoa của chàng Rhett, nàng đã thốt: "You can drop the moonlight and magnolia.” (Và Rhett ngạo nghể đáp trả: So things have been going well at Tara, have they?) Thôi đi anh! Hảy quên đi những ánh trăng và hoa mộc lan.

Nàng nói thế vì trang trại Tara ở Georgia, có 12 cây sồi già bao quanh. Đường đi vào có hàng cây mộc lan, nở hoa trắng tuyệt vời khi xuân về, ngan ngát mùi hương và lộng lẩy trong ánh trăng. Hoa mộc lan và ánh trăng là tượng trưng cho những tháng ngày lảng mạn và mộng mơ trước khi chiến tranh, tai họa và xung đột đến trong đời nhau nghiệt ngã.

Những cây hoa mộc lan thân gỗ cứng, nhành cao, lá bóng dày mướt. Mùa đông rụng hết lá, mùa xuân từ những đầu cành nở rộ những cánh hoa lớn như hoa sen, vươn thẳng lên trời. Khi hoa nở thì lá non chưa mọc, cành lộc chưa đâm chồi, nhìn cây ra hoa chỉ tím hay trắng ngát một khoảng trời – chỉ có hoa và hoa. Cánh hoa mộc lan cứng cáp và lâu tàn, có cây nở suốt tháng.

Hoa mộc lan có tự lâu lắm.​Dấu hóa thạch từ niên đại khủng long. Hoa hiện hửu trước khi ong bướm tiến hóa. Hoa không có đài và mật nhụy, chỉ có hương thơm ngọt ngào để thu hút  loài bọ cánh cứng làm nhiệm vụ thụ phấn cho hoa. Mổi bông hoa có nhị và nhụy hoa sắp xếp thành hình xoắn ốc trên đế hoa hình nón, như thể dể dàng cho một kiếp tái sinh và hòa nhập với đời xanh tươi.

Những cây hoa mộc lan của miền nam nước Mỹ (Magnolia grandiflora) có màu trắng với lá to và dày như lá bàng. Một mặt lá màu xanh bóng láng, mặt kia có lông tơ phấn. Mộc lan trắng ít khi nở rộ một lần như mộc lan tím miền bắc Mỹ. Hoa thường nở e ấp giữa các tán lá và ngào ngạt hương thơm. Có nhiều người còn gọi mộc lan trắng này là Mộc Liên (Hoa Sen Gỗ). Bởi vì hương thơm như sen, mà đóa hoa lúc nở trông cũng từa tựa như hoa sen. Hai tiểu bang Louisiana và Missisipi đã chọn mộc lan trắng là hoa của tiểu bang. Người xưa dùng hoa để chửa trị một số bệnh về đường tiêu hóa. Vỏ mộc lan trắng làm thuốc điều trị trầm cảm, dị ứng, hen suyễn và giảm cân. Chồi của mộc lan tím (Magnolia liliiflora), được dùng trị nhiễm trùng đường hô hấp kinh niên, nhiễm trùng xoang và sung huyết phổi.

Mỗi lần về thăm Cali, vẫn đi ngang con đường Magnolia trù phú của quận Cam. Con đường này ngày xưa có lẽ nhiều cây hoa mộc lan lắm. Cũng như con đường phượng bay của quê tôi này nào giờ thưa bóng phượng. Nhưng cái tên đã nằm hoài theo tháng năm.

Hiên nhà tôi sáng nay đã ngập tím một khoảng trời. Một màu tím trắng tươi vui như sen Hồ tịnh nở bung trên mây, như lơ lửng trên đầu một rừng màu tím kỷ niệm. Hai cây mộc lan mua từ chợ Home Depot cách đây 8 năm, một trắng - một tím nay đã cao ngang mái nhà. Mỗi năm đều hẹn xuân về ra hoa một cách dung dị mà mảnh liệt. Khi cái băng giá của mùa đông qua không làm tàn đi những khát vọng và kiên nhẫn chứa trong thân mộc. 

Người xưa có bốn thú phong lưu cầm-kỳ-thi-họa. Hoa và người như bên nhau khắng khít. Mà sao không đưa thú chơi hoa lên hàng đầu? Bởi hoa là đề tài, là nguồn cảm hứng cho các thú phong lưu ấy. Có điệu nhạc nào thiếu dáng hoa, có bài thơ nào vắng bóng hoa và có bức tranh nào hoa không nở...Phải chăng vì hoa tượng trưng cho phái yếu, phải chăng vì hoa mong manh chóng tàn mà kiếp nhân sinh thì luôn khác vọng cái gì trường cửu.

Yêu hoa chớ để hoa tàn. Yêu sách chớ để sách tan nát bìa. Tôi yêu sách lắm, những cuốn sách dù phủ đầy bụi thời gian nhưng gáy và bìa vẫn còn đó đầy vơi những con chữ mộng mị. Nhưng tôi lắm khi ghét sách bởi nhiều cuốn sách đã làm trầy trụa một thời đi hoang. Một thời cả tin vào những trang sách cũ. Giờ lòng chỉ tin và yêu hoa. Yêu hoa lắm nhưng không biết làm sao để hoa đừng tàn. Những gói bột trắng aspirin chỉ cố giữ hoa tươi ít ngày. Những chăm chút bên bụi hoa hiên nhà cũng chỉ được vui với hoa một mùa. Cành mộc lan mạnh mẻ mà sung sức này như chẳng cần tôi chăm sóc. Cứ đem lại một khung trời tim tím và trắng tinh ngạt ngào hương mỗi mùa xuân về.

Phúc thay! trăng cứ mỗi tháng vằng vặc, hoa mộc lan mỗi năm lại nở tràn trề. Chúng ta sẽ không phải bỏ những vầng trăng và quên đi cánh mộc lan, như nàng Scarlett O'hara. Phúc thay vì hoa mộc lan chẳng cần tôi chăm chút. Có lẽ như Em đã cùng tôi song hành vào đời sống này đầy tự lực. Nhưng Em thì khác! Tôi sẽ nhìn hoa và nhớ rằng đừng để Em chóng tàn. Vâng! yêu hoa chớ để hoa tàn. Yêu Em nhớ để Em sang cả ngày​.​

Chắc là Em thích lắm. Phải không Em?
Cuối tháng hai 2014
BS
​​



1 comment:

  1. This comment has been removed by a blog administrator.

    ReplyDelete