Friday, October 10, 2014


TẤM LÒNG DÃ QUỲ
THANH NGỌC

Một đoạn văn ngắn viết cho những ai đã từng sống ở Bảo Lộc ... đã từng yêu quý loài hoa mang sắc màu phụ bạc mọc hoang dại ven đường.
Đó là những cảm xúc tôi đã bắt gặp khi thấy một vài đóa hoa lẻ loi mọc sớm bên đường trong chuyến về thăm Bảo lộc hôm 2/9/2014

Họ đang bên nhau trên con đường tràn ngập hoa Dã Quỳ đã góp phần tạo nên những mối tình đẹp như chuyện cổ tích trong mơ… chỉ mong sao tình yêu ấy dài lâu ... mãi là biển và sóng yêu nhau ... không phải là một cuộc tình mưa bóng mây .. không ngắn ngủi như nghìn cánh hoa có sắc mà không hương đã góp mặt bên đời vào mỗi mùa hoa Dã Quỳ ... đang nở rộ suốt con đường tình yêu đưa họ đến bến bờ hạnh phúc ... hay một nỗi đau theo đuổi suốt một cuộc đời!
Trong cái nắng vàng tươi tắn quen mắt vào buổi bình minh cao nguyên hình như đã nhạt nhòa đi chút ít bởi sắc vàng rực rỡ của nghìn đóa hoa Dã Quỳ đang vươn mình khoe nhan sắc trong một giấc mộng phù dung sớm nở tối tàn ... vì cái thân phận hoang dại của một loài hoa tự sinh tự diêt.
Tôi thích Dã Quỳ từ thời ấu thơ, một loài hoa bình dị dễ thương như cái tên của nó ai đã đặt cho, tuy hoa chẳng có mùi hương nhưng sắc của nó thì rực rỡ như bù đắp lại số phận không may trót khoác lên hình hài một màu vàng mà người đời gọi tên là màu phụ bạc. Tuy hoa không ai gieo trồng, không ai săn sóc, nhưng hằng năm đến hẹn lại lên, những cây hoa lại hồi sinh tại chính nơi nó đã tàn lụi, bị con người vùi lấp dưới lớp đất đỏ cao nguyên, góp độ phì nhiêu cho nơi đất nó ở, nuôi dưỡng thế hệ mùa hoa sau... cũng một mình lớn nhanh như thổi , lá màu xanh xanh, trổ rộ muôn đóa hoa vàng hàng loạt phủ kín cả đất trời... hồn nhiên vươn cao giữa thiên nhiên như muốn thông báo sự trở về, hội ngộ cùng cùng đồi núi cao nguyên, một lần nữa hồn nhiên dâng hiến đến mọi người vẻ đẹp đáng yêu của nó … với tấm lòng đôn hậu như xưa.
Tôi nhớ có ai đó đã ví von "Hoa Quỳ như đời một con người, hoa tự nở đến khi tàn, hoa rũ xuống khi không còn sức sống… hoa khác lại mọc lên". Dù đời hoa ngắn ngủi… nhưng khi xuất hiện vào cuối Thu luôn rực rỡ sắc màu như muốn biện bạch với thế nhân :
“Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt!
Còn hơn là le lói suốt trăm năm"...

Hôm nay, qua ngòi bút của một người viết không chuyên nghiệp, cảm xúc đã mài mòn theo năm tháng, Dã quỳ muốn nói với mọi người:
Tuy trót mang màu phụ bạc!
Nhưng tấm lòng vẫn giữ nét thủy chung.


Xin mọi người đừng để màu mật vàng quyến rũ của hoa Dã Quỳ chỉ còn lại trong trái tim một dấu ấn tình người phôi phai và hình ảnh mờ nhạt ấy sẽ mãi ở trong hoài niệm không vui của mỗi người!
Hãy là những nhánh sông luôn chạm biển.
Đêm có dài, có rộng ... ngọn lửa kia vẫn cháy đến bình minh
Chẳng bao lâu nữa mùa hoa sẽ trở về vùng đất Bảo lộc thiên đường tím của mộng mơ... dù chỉ một lần qua rất nhanh ... nhưng vẫn mang đến một mùa tình yêu ngọt ngào bao phủ bởi một màu vàng chủ đạo, lan tỏa lên khắp núi đồi cao nguyên xanh mát kia! Hạnh phúc tuyệt vời!

T.N

No comments:

Post a Comment