Thư Viết Từ Đường Heatherglen
PHẠM NGŨ YÊN
1.
Buổi chiều mùa đông cách đây nhiều năm, tôi rời căn phòng trọ đường
Trần Hưng Đạo, Đà Lạt, gần trạm xăng Kim Cúc để gặp người bạn ở phi trường Cam
Ly. Trong cái rét buốt của tháng mười hai và cái lấp lánh của nắng, những đóa
Sư Nha mềm mại vươn mình trên bãi cỏ xanh màu ngọc bích. Từ màu vàng của hoa và
từ những năm tháng phù hư đi về một mình trên đường phố trùng điệp sương mù và
mưa bụi, tâm hồn tôi trưởng thành không kịp chờ đau khổ. Ai đó đã nói rằng đau
khổ làm cho người ta khôn lớn, như nắng hoàng hôn làm cho trái sớm ngậm ngùi.
Tôi đi qua những năm lính tráng bình yên nơi thành phố núi, nơi những cây anh
đào mỗi năm một lần hé nụ. Nơi mùa đông làm khô lá trên các cành nhánh đường
lên khu Hoa Bình. Thành phố thân thiết đến nỗi nhiều khi tôi tưởng mình sẽ
không thể rời bỏ để đi, dù dưới con dốc của rạp Ngọc Lan, bến xe đò mỗi ngày
huyên náo tiếng kèn xe mời gọi những cuộc lên đường.
Màu hoa giản đơn từ một góc tâm hồn đứa con trai hai mươi lăm tuổi
vừa gia nhập vào đời, hôm nay ào ạt những dòng mưa lũ. Đời hoa không lớn lao,
nhưng làm chật một quá khứ. Tôi biết có những tình yêu như vậy, một hôm nào em
khép nép ghé qua, nhưng để lại hồn tôi những dấu giầy cháy nám hạnh phúc.
Mỗi đời sống đều ẩn trú trong nó một con đường, một góc phố. Đời sống
cũng ghi nhận trên nó một dấu tích trầy trụa từ một chuyện tình buồn.
“có hoa có lá và người khóc,
em sợ ngày nao phải lấy chồng”.
Câu thơ tôi không nhớ xuất xứ. Nhiều năm tôi đọc lại vẫn với cùng
y nguyên rung động xưa.
Nhưng không phải như vậy. Không phải đứa con trai nào cũng buồn
khi người ỵêu đi lấy chồng. Cũng không phải mọi người con gái đều khóc trong
ngày vui đời con gái (khấp như thiếu nữ vu quy nhật/ tiếu tợ văn nhân lạc đệ
thì).
Những con sáo sang sông không hề nhìn ngoái lại khu vườn cũ. Ngay
cả một tiếng hót trong vút làm tê điếng trái tim cũng không hề. Trên những cành
mạc lan lấm tấm màu thủy chung, tình yêu vừa đi qua những dâu bể. Tôi yêu những
cuộc tình lẻ loi, ướt át ngấn lệ. Trong đó hai kẻ nắm tay nhau đi về một hướng
đời bất trắc.
Họ sẽ lìa nhau hay cùng sống trọn đời với nhau trong một cõi sương
chằng chịt? Tất cả đều đáng được tôn vinh. Tất cả đều đáng cho chúng ta kính phục
vì đó là một mặt khác của hạnh phúc.
2.
Những ngày này gió thổi miên man trên đường chiều mịt mùng. Có những
câu chuyện mới vừa viết ra một phần đầu. Có những chuyện còn dang dở.
Tin tức trên báo chí cho hay cuộc chiến ở A Phú Hản và Iraq đang sắp
sửa khép lại với sự rút quân của quân đội Hoa Kỳ. Nhưng người ta không tin một
xã hội vừa nhiểu nhương súng đạn cùng chết chóc hôm qua sẽ đi vào ổn định nhanh
chóng.
Đâu đây vẫn còn vang động những tiếng bom tự sát vào đám đông, vào
doanh trại của chính quyền. Đâu đây vẫn còn những tiếng súng bắn tĩa của quân
phiến loạn vào các đoàn xe di chuyển. Vẫn còn sự phản đối chính sách Hoa Kỳ và
sự có mặt của quân đội đồng minh trên mọi thành phố. Con số thương vong của
lính Mỹ vẫn còn là một nan đề nhức nhối trên chính sách đối ngoại của các đời Tổng
Thống Hoa Kỳ. Nhưng người ta vẫn có quyền lạc quan về sự hồi sinh của Iraq. Ánh
sáng dân chủ đang le lói ở cuối đường hầm.
Có những dự tính trùng tu lại quốc gia Iraq sau thời chiến. Nhiều
nước đã lập kế hoạch tái thiết những di
tích lịch sữ và điều này hứa hẹn sẽ thu về những số tiền khổng lồ. Một trong những
di tích quan trọng là khu vực Al Qurna. Một vùng mà các nhà khảo cứu và ngay cả
Kinh Thánh đều tin đó là nơi mà Thượng Đế đã lập ra vườn Địa Đàng. Từ nơi đó,
Chúa đã tạo dựng ra hai người đầu tiên của nhân loại là ông Adam và bà Eva.
Cách đây nhiều ngàn năm Al Qurna là một vị trí quan trọng trong Cựu
Ước. Bây giờ nơi đó đã hoang phế. Những viên gạch lát đường nứt vỡ và những
lòng giếng khô cạn không còn nước. Những bờ tường lỗ chỗ dấu đạn. Những thập
niên chiến tranh với Iran để củng cố chế độ, Saddam đã tàn sát cư dân sinh sống
quanh đầm lầy nằm sâu trong vùng Al Qurna- là dân Marsh Arabs (dân Á Rập Đầm Lầy)-
mà truyền thuyết cho rằng đó là hậu duệ của người Sumeria và Babylon. Chính nơi
đây, giữa vùng Lưỡng Hà, nơi hai con sông Tigris và Euphrate chạy ngang qua
bình nguyên Mesopotamia, mà mẫu tự Alphabet được sáng tạo và những bài trường
ca anh hùng được hát lên. Chính nơi đây con người đầu tiên biết săn thú trồng
trọt hoa màu. Những ngày của chúng ta được chia làm 24 giờ và chính nơi đây, tình
yêu đầu tiên mọc lên để rồi sau đó kéo theo những đau khổ triền miên của con
người.
Chính nơi đây, từ chiếc xương sườn của người đàn ông đầu tiên,
Chúa đã dựng nên người nữ đầu tiên- Mẹ của loài người.
Chính nơi đây mà nước mắt và sự gian dối đã đươm hoa. Những tấm
lòng rắn rít và nanh vuốt muông sói đã kèn cựa với trái tim cừu non nhân hậu.
Những cây ô liu và những cây tật lê lớn lên cùng với cây vả.
Bây giờ nơi đó không còn sót lại một chút gì để gợi lại trong lòng
chúng ta một bối cảnh nhân bản từ những trang Kinh Thánh ghi lại thời Sáng Thế.
Và lịch sữ đã từng được Thánh hóa cũng bị soi mòn. Cây khuynh diệp linh thánh
(cây Eucalyptus, còn gọi là cây bạch đàn) đã khô khốc và chết tự đời nào. Người
ta gọi đó là Cây Adam, vì dưới nhánh cây nầy lần đầu tiên Adam nói chuyện với Đức
ChúaTrời: ”Ngươi được tự do ăn hoa quả các thứ cây trong vườn, nhưng về cây biết
điều thiện và điều ác thì chớ hề ăn đến, vì một mai ngươi ăn chắc sẽ chết”
(Sáng Thế Ký đoạn 2 câu 17).
Mọi thứ đều khép lại cùng với quá khứ. Mọi thứ đều chôn lấp theo
quá khứ.
Khi chúng ta đi dưới những hàng cây khô đầy lá úa mùa thu hay dưới
sương mù rũ rượi làm ướt át mái đầu, điều gì đã làm cho chúng ta yêu mến đời sống
này thêm lên? Đó là mùi vị và hương phấn của quá khứ. Đó là những nhịp rung nồng
nàn từ trái tim và là hơi thở cũng se sắt những điều tình tự.
3.
Nhiều chục năm sau, chúng tôi là một trong những kẻ già nua sau một
cuộc đổi đời. Từ một tầng lầu cao của khách sạn Holliday Inc. Chúng tôi nhìn xuống
con đường đang tàn dần bóng nắng. Nàng ngồi tì tay vào lan can, mái tóc bay hồn
nhiên như những ngày chưa có bão. Chai nước suối để trước mặt, và bên cạnh ly
Martini uống chung. Mùa đông không rực rỡ một màu nắng, nhưng lòng chúng tôi
đang bốc cháy nỗi đam mê. Qua vai nàng, tôi thấy tình yêu không có tuổi và hạnh
phúc đậu xuống tựa một cánh chim. Những ngón tay vẫn trau chuốt tiệp với màu
son trên môi. Phải chi đời sống không đúc kết bằng những phiền lụy vật chất và
người ta yêu nhau trong một bối cảnh của một truyện thần tiên? Người ta sẽ sống
bằng không khí và ánh sáng. Bằng mùi thơm của hương hoa và mưa bụi đất trời.
Mới vừa đây chúng tôi vừa trôi giạt trên hai nhánh sông buồn. Bây
giờ chúng tôi quấn qúit với nhau như hai khóm lục bình run rẩy. Tự mỗi người, đều
cảm thấy nên cất giấu những hư hao như cất giấu những món đồ phế liệu. Và chỉ
nên bổ sung vào đó, những giọt nước mắt tàn lụn bốc hơi từ những hốc mắt buồn
đau- thành những hạt muối làm vị mặn cho đời.
Đêm sẽ đến trong chốc lát và những ngọn đèn xe hơi sẽ có dịp sáng
lên. Như trái tim sáng lên trong lồng ngực lạnh lẻo.
Tháng chin vừa qua tôi đưa nàng về San Antonio để thi Quốc tịch.
Mùa đông còn lâu mới trở về nhưng hai bên đường đã có vài vạt cỏ vàng úa và buổi
sáng có hơi nước ràn rụa trên mặt kính xe.
Một ngày nào đó nàng sẽ xa tôi vì đâu có gì tồn tại trên cuộc đời
này? Tình yêu lại càng không thể dài lâu khi con tim đã chạm đủ đau buồn. Tôi
biết như vậy và cảm thấy an lòng chờ đợi những biến động. Bên cạnh tôi, nàng ngồi
lặng yên nhìn ra những đời xe nối đuôi nhau chạy về phía nam của con đường 35.
Cây cối không còn màu xanh nhiều như những tháng vừa qua bây giờ chìm khuất đâu
đó ở một dãy phố. Những ngôi nhà cao tầng bao quanh điện Capitol nằm chính giữa
sáng nay đã bị những đám mây màu chì che lấp. Cảnh vật vừa mang một dáng vẽ
lãng mạn, vừa pha một chút buồn rầu. Khi người ta mang trong trái tim mình một
tình yêu, người ta sẽ không thấy mình già. Tôi đang có triệu chứng trẻ lại vì
tình yêu nàng đang dành cho tôi? Lâu rồi, những góc phố vắng những trạm xăng
huyên náo bên đường. Người ta hạn chế một vài chi tiêu không cần thiết vì nền
kinh tế kiệm ước. Đời sống căng chật những nhu cầu trong khi hãng xưỡng chưa kịp
trở mình.
Dù sao, tôi cũng sẽ tìm mua cho nàng một món quà nhân ngày sinh nhật.
Tình yêu không nhất thiết phải hiện hữu những vật chất. Nhưng tình yêu sẽ bị
phai nhạt vì thiếu vắng vật chất.
3.
Cách đây không lâu, có tin từ báo chí trong nước than phiền là đa
số thanh niên trong nước- nhất là tại Hà Nội bây giờ không còn biết đến hai tiếng
“cám ơn” và lời “xin lỗi”. Báo Lao Động cho biết như vậy. Và cho đó là hậu quả
tất yếu vì sự thay đổi của nền kinh tế thị trường. Tức là nguyên nhân đến từ
kinh tế chứ không phải đến từ nền giáo dục suy đồi.
Những năm tôi còn ở Việt Nam, chờ ngày ra đi, tôi đã biết những
câu chuyện “tử tế” như vậy. Tôi đã biết chung quanh tôi, những em nhỏ đến trường
mang trên vai khăn quàng đỏ với lòng kiêu hãnh làm cháu ngoan của bác thay vì
kiêu hãnh làm con cháu của Trần Quốc Toản, Trần Bình Trọng. Tôi đã biết bằng
tai nghe và mắt thấy, là để được vào đại học, học sinh không cần thông thuộc
bài học trường lớp mà chỉ cần nhuần nhuyễn chủ thuyết Mác Lê. Họ chỉ cần mang tấm
lòng Pavin vào đời (thép đã tôi thế đấy) thay vì tấm lòng của Mẫn Tử Khiên. Họ
không biết đến Carnot. Không biết đến thầy Tử Lộ. Họ chỉ biết đến Nguyễn Văn Trổi
và Võ Thị Sáu. Họ đã trồng người trên một thửa đất đầy căm thù giai cấp và ươm
những tâm hồn thơ ngây bằng nấm độc được hái dọc đường Trường Sơn. Những con
người họ trồng với những chất liệu như vậy, không cần trăm năm như lời bác dạy,
chỉ cần vài chục năm, họ đã có kết quả.
Ở Việt Nam bây giờ, đang có rất nhiều Phù Đổng xuất thân từ Khu
Dân Sinh
và chợ Cầu Ông Lãnh. Những Phù Đổng một sớm một chiều lớn lên
không phải bằng nồi cơm tri thức mà bằng những nồi cơm được trộn với ma túy và
thuốc lắc. Những Phù Đổng không phá nổi giặc Ân nghèo đói, nhưng cúi mặt trước
những sức mạnh đến từ Bắc Kinh.
Qua mất rồi Hà Nội thanh lịch và con sông Hồng lộng lẫy chảy qua
những cửa ô. Qua mất rồi những trái tim hồn nhiên của Loan và lãng mạn của
Dũng. Của “đêm qua Hà Nội dáng kiều thơm...”
Khi tôi còn là học sinh Trung Học, trong lớp tôi có những người bạn
gái là dân Hà Nội chính thống. Tâm hồn của họ ngày đó sao thơm những hoa ngâu
hoa sói. Tâm hồn của họ bồng bế những bình minh mùa xuân và ngậm ngùi mùa hạ:
“Tình cô là đóa hoa đơn
Bình minh nở để hoàng hôn lại tàn”
(Nguyễn Bính)
Những tấm lòng thiếu nữ của họ ngày đó rất chân thật, rất nồng
nàn. Như họ sinh ra để bổ sung thêm cho
cuộc đời này những má hồng môi thắm:
Hôm qua em đi tỉnh về
Đợi em ở mãi con đê đầu làng
Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng
Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi
Nào đâu cái yếm lụa sồi
Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang sông
Nào đâu cái áo tứ thân
Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen ...
Và:
Nói ra sợ mất lòng em
Van em em hãy giữ nguyên quê mùa
Như hôm em đi lễ chùa
Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh
Hoa chanh nở giữa vườn chanh
Thầy u mình với chúng mình chân quê
Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng cỏ nội bay đi ít nhiều…
Hay thơ của Quang Dũng:
Tiền nước trả em rồi, trưa nắng gắt
Tôi yêu em mà em đâu có hay…?
Và từ những ngày tháng êm đềm đó, tôi đã để lòng tương tư những cô
gái Bắc. Như Nguyễn Bính. Tôi con trai miền Nam yêu vô vọng những cô gái Bắc Kỳ
kiêu hãnh. Những “sư tử Hà Đông” tương lai và những “Hoạn Thư “ tân thời của thế
kỹ sẽ mãi đi vào trái tim khờ dại của tôi, cho đến ngày tôi thi rớt, vào lính.
Nếu những thanh niên thiếu nữ Hà Nội không nhớ, hay quên dần dà hai
tiếng “cám ơn” và lời “xin lỗi” thì tôi sẽ buồn ghê gớm. Tôi sẽ làm sao để
không thổn thức về những tình yêu đi qua những năm tháng thanh xuân. Làm sao để
hướng lòng cho đủ về những nụ cười làm rạng rỡ trái tim giữa rét căm Hà Nội,
khi em là một cô bé chạy tung tăng một mình, năm cửa ô lùi lại sau lưng. Vạt áo
tứ thân và đôi guốc mộc nhạt nhòa giữa lá cỏ trong khi mắt em cười dưới hồn
nhiên của nắng
“Hoa sửa vẫn nồng nàn đậu phố đêm đêm
Có lẽ nào anh lại quên em?”
Câu thơ của ai viết về hoa sửa?
Tôi không biết hoa sửa là hoa gì và màu sắc như thế nào? Nhưng nói
đến hoa sửa là người ta nghĩ về Hà Nội. Chỉ có Hà Nội mới có nhiều hoa sửa.
Cũng như con gái Hà Nội luôn thanh lịch 36 phố phường. Có lẽ nào nhân cách của
những tấm lòng thiếu nữ Hà Nội lại xuống cấp, để trái tim tôi đau đớn như ngày
nào tôi đã từng đau đớn, vì một tình yêu đã gẫy.
4.
Bạn sẽ hỏi tôi làm thế nào để yêu mến được quê hương của tôi? Tôi
xin trả lời là không ai có thể tự mình yêu hay ghét được một quê hương. Chuyện
yêu hay ghét, không phải là một quán tính thông thường như yêu một cái áo hay một
viên kẹo. Tình yêu đó như hơi thở, như không khí quanh ta mỗi ngày. Nó trộn lẫn
trong trái tim ta bằng những nhịp đập của đất đai, của núi đồi, sông biển. Nó
không thể bị đồng hóa hay bị vỗ ngực xưng tên. Nó không thể bị đánh lừa bằng chủ
thuyết.
Quê hương của tôi không còn là chùm khế ngọt của Đổ Trung Quân, để
tôi trèo hái mỗi ngày. Dù Việt Nam bây giờ vẫn còn nhiều những cây khế, nhưng
chắc không còn tươm mật ngọt ngào. Những cây khế không còn quyến rũ những con
quạ phương xa để quay về ngậm trái trên cành và trả lại một túi ba gang đầy đô
la xanh đỏ.
Người ta, nhân danh kẻ thắng trận, đã lấy mất trong hồn tôi nhịp đập
hào phóng của đất đai từ những ngày tháng tư. Họ đã ngăn chận những dòng chảy
bình an và phì nhiêu của sông không cho thoát ra ngoài biển cả. Chỉ còn lại
cánh đồng Việt Nam còn trơ gốc rạï còi cộc và những bông lúa lép bên đường...
PNY
No comments:
Post a Comment