Monday, September 2, 2013


ĐÀ LẠT, TÌNH ƠI
NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG













Đà Lạt có những con đường sắc vàng,
Của hoa Dã Qùy chạy dài lang thang,
Em đạp xe qua buổi chiều se lạnh,
Em mặc áo dài, em khoác áo len


Em đi trên con đường đất khô bùn,
Vẫn hoa Dã Qùy mọc đầy hai bên,
Về con đường khác có hoa Cúc trắng,
Hoa khắp nẻo đường cho người bâng khuâng.

Mỗi góc Đà Lạt là một góc hoa,
Hoa mọc trong rừng, hoa trong vườn nhà,
Hoa trên hè phố, giòng đời chậm lại,
Phượng Tím đẹp buồn ai nỡ bước đi?

Đôi bóng kề vai bên Hồ Xuân Hương,
Buổi sáng quanh hồ vắng đến lạ thường,
Em ngồi trong quán ly cà phê ấm,
Mà hồn em còn lãng đãng mù sương.

Con đường quanh co thấp thoáng rừng thông,
Cành cây che một khỏang trời mênh mông,
Vài cô sơn cước trên đường xuống núi,
Đường đi còn dài, gùi mang trên lưng.


Triền đồi cỏ xanh, trên trời mây bay,
Đàn bò gặm cỏ thong dong tháng ngày,
Không một bóng người dường như quên lãng,
Vẫn có một nơi êm đềm thế này.

Nhà dưới đường thấp chìm trong hàng cây,
Nhà trên đường cao chìm vào trong mây,
Mái những ngôi nhà màu nâu, màu đỏ,
Mảnh vườn trước sân hoa cỏ nở đầy.

Em ra phố chợ đỏ mùa dâu tươi,

Thèm ăn qủa dâu chua ngọt trên môi,
Thèm củ khoai lang nướng trên than nóng,
Khoai lang Đà Lạt ngọt như tình yêu.

Đà Lạt nên thơ, Đà Lạt sắc màu,
Ai đến một lần chẳng dễ quên đâu,
Người ơi, tình ơi, về đây hò hẹn,
Gió lạnh, sương mù nên cần có nhau.
NTTD


 

No comments:

Post a Comment