PHAN KIM NGỌC
Tui ra trường với tuổi 20,
lên đường ra trận tuyến với cục phấn và cái đầu học trò, tôi sống và
lớn lên ở thành thị, thế mà khăn gói về nơi gió núi non, đồng lầy
trũng nước...
Ngày đầu tiên nhận
nhiệm sở là một lớp học đầy đủ thành phần để có những hỉ
nộ ái ố không thiếu một thứ gì. Lớp năm là lớp lớn nhất trường mà học
trò nơi đây có cả những em mười bảy, mươi tám tuổi, nghĩa là cô giáo chỉ
nhĩnh hơn một tí tị thời gian ra đời.
Trên bục giảng, nhìn xuống
những cái đầu tóc ngắn, tóc dài, tóc đỏ hoe hoe vì cháy nắng, học trò
lao xao làm cô giáo cũng có đôi chút...khớp. nhưng mà không, tinh thần vãn
hồi lập tức khi nhớ lời thầy ờ giảng trường Sư Phạm: đứng trước
đám đông, cứ tưởng như nhìn những quả dừa khô, dưa hấu là tâm hồn an bình,
lời giảng sẽ tuôn ra thao thao bất tuyệt! Có vậy!
Vậy là thầy trò ta đã
làm quen bằng cách đó: những con mắt hiếu kỳ của bọn trẻ, cùng những lời
thân ái ban đầu mà thầy trò tui quen nhau.
Ngày qua ngày, thầy trò
thân thiết hơn, thầy mang ánh sáng văn minh tới cho bọn trẻ, trò mang tấm
chân tình nồng ấm dân quê đến cho thầy. Một năm gần gũi học trò nơi
miền núi hóc bà tó, quen dần với sinh hoạt theo mùa, tui cũng mở mắt được với
cách sống dân dã, gần gũi với mọi người.
Thời học trò, tui chỉ biết
di học, ăn, ngủ và đi chơi, giờ thì con người thành thị của tui
cũng được chuyễn hóa, tui cũng biết nấu ăn theo kiểu dân dã...
Thương cho lũ học trò
nghèo, mùa nắng đi chẻ đá núi mướn trước giờ đi học, khổ nhứt là
mùa nước nổi, vào lớp đứa nào đứa nấy quần ướt nhem vì lội nước
tập vở bèo nhèo được gói trong chiếc áo, đến lớp thì giủ áo
ra mặc vào... Vậy mà được cái chữ nghĩa, kiến thức mang lại niềm vui trong
cuộc sống khó khăn. Có những lúc, cuối tuần, thầy trò cùng nhau đi
câu, đặt gió... Miền sông nước, của cải trời cho, cá ơi là cá. Để rồi
sau đó thầy trò cùng nhau, nấu canh chua cá chốt với
bông điên điễn, cá linh kho lạt, tép rong rim khóm... cùng nhau
thưởng thức những bữa cơm thân ái. Có những lúc thầy trò cùng nhau leo
núi, mệt bở hơi tai, trèo lên, nhìn xuống mà ngán ngẫm, bọn nhỏ còn bảo cô ơi
leo núi chỉ nên niệm: khỏe! khỏe! chứ không được nói mệt
Có nhiều điều nơi
thành thị chẳng biết, ở quê miền núi, có những món ăn lạ rất ngon,
chuối sống ngâm trứng kiến như dưa chua, thịt trăn bán thường xuyên ở chợ,
món trăn xào xã ớt, nấu cà ri ngon tuyệt vời...
Ủa, đi dạy sao mà chỉ
nhớ chuyện ăn uống vui chơi không thôi sao? Ờ mà cũng phải: Dĩ thực
vi tiên mà! và sau một năm chia sẻ kiến thức cùng đám học trò nhỏ,
tui đã Dĩ đào vi thượng, từ bỏ nơi bảy núi Xà Tón hiểm trở để trở
về đồng bằng sông nước quê hương thứ hai của tui, để bắt đầu
cuộc đời nấu cơm cấy, lội ruộng , kéo lưới, làm mắm, làm tương chao, sống
cùng XHCN.
Mấy trò ơi, giờ này
các em ở phương nào? Thầy trò ta có khi nào gặp lại ? Cô bây giờ ở
nơi tít mù xa quê hương xứ sở, các em như những hạt mầm đã nở bung với
thời gian tỏa ra khắp chốn. Ông trời dung rủi khi nào ta gặp lại? Có
chăng? .
Trong tiềm thức, Thầy trò
mình còn đọng lại những buổi đi chơi cuối tuần với cơm rau luộc, cá
chốt kho tiêu, canh chua bông điên điển, tép rang, cơm thơm mùi
lúa mới.
Có ai còn nhớ?
Thầy đây, trò ở nơi đâu?
Phan Kim Ngọc
No comments:
Post a Comment